Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 494: Cút càng xa càng tốt

Không lâu sau đã có hai thân ảnh xuất hiện trên bầu trời thành Đại Vu, mang theo khí tức hết sức kinh khủng, mây đen che phủ bầu trời mênh mông khiến đất trời tối đen.
Một người trong đó mặc khôi giáp màu đen, trên giáp phủ đầy lưỡi dao nhọn sắc bén, hàn quang lóng lánh, một đôi mắt uy nghiêm bá đạo nhìn chằm chằm Hàn Mặc, bắn ra hai tia chớp màu đen, phát ra âm thanh va chạm trên không trung.
Một người khác xem diện mạo chỉ là bốn mươi, thân thể thon dài, trường bào màu đen bồng bềnh, phất phới vang dội, đôi mắt giống như vực sâu, mang theo ý khinh thường.
tộc Ma Bất Tử đến gây chuyện nằm trong dự liệu của Hàn Mặc nên hắn cũng không lộ ra sắc mặt đặc biệt gì.
“Hàn Mặc, Lê Hoa là do ngươi đả thương.” Thành vương mặc khôi giáp màu đen, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Hàn Mặc.
“Đi cùng chúng ta một chuyến, tiếp nhận phán quyết.” Thánh vương mặc trường bào màu đen càng bá đạo, mở miệng là muốn dẫn một vị Thánh vương về xét xử.
“Sợ là hai vị đã quên đây là nơi nào rồi.” Vu Nghệ nhìn chằm chằm hai người, lạnh lùng nói: “Nơi này không phải Tài quyết ma điện, đây là thành Đại Vu, cút cho lão tử, nếu không lão tử đập chết các ngươi.”
Vu Nghệ nói xong, trong tay xuất hiện đại chùy, lực lượng hào hùng tản mát ra từ đại chùy.
Thánh vương mặc khôi giáp màu đen lạnh lùng nói: “Chuyến này chúng ta đến là muốn đem Hàn Mặc đi, không liên quan đến Vu Thể giới, xin đừng làm khó chúng ta.”
“Làm khó?”
Vu Nghệ nghe hắn nói như vậy, tựa như nghe chuyện tiếu lâm mắc cười nhất trên đời này, giễu cợt nói: “Người của tộc Ma Bất Tử chạy đến thành Đại Vu ta phát ra khí tức, còn bảo chúng ta không nên làm khó dễ, thật sự cho rằng người của Vu Thể giới ta dễ bị bắt nạt sao.”
Sau khi Vu Nghệ nói xong, từng luồng từng luồng khí tức mịt mờ phong tỏa hai vị Thánh vương của tộc Ma Bất Tử.
Sắc mặt hai vị Thánh vương biến đổi, ước chừng mấy giây sau lại có hơn mười luồng khí tức mạnh mẽ âm thầm xuất hiện phong tỏa bọn họ. Trong đó có hơn phân nửa là Vu cấp bậc Thánh quân, có chủ nhân của ba bốn luồng hơi thở là Vu cấp Thánh Vương.
Đây là đại bản doanh của Vu Thể giới, cường giả như mây.
“Hàn Mặc không nói tiếng nào đã đả thương Lê Hoa, dù sao cũng phải cho chúng ta một câu trả lời.” Thánh vương trường bào đen mở miệng nói, giọng nói không còn bá đạo như lúc đầu, tiếp tục nói: “Chẳng lẽ người của Vu Thể giới ngươi lại vì một yêu thú, khai chiến với tộc Ma Bất Tử ta sao.”
“Đừng quên, tộc Ma Bất Tử đã sinh ra Lê Hồng thiên kiêu tuyệt thế bậc này, nửa năm đã phá hai tòa cung điện, được Phán quyết giả đại nhân thu làm môn đồ.” Thánh vương mặc khôi giáp màu đen chợt mở miệng nói: “Nếu các ngươi không giao Hàn Mặc ra, vậy thì cứ từ biệt những ngày được ra ngoài đi.
Hai vị Thánh vương cảm thấy uy hiếp như vậy thì người của Vu Thể giới sẽ không thể không thỏa hiệp.
Dù sao thì trên mặt phá địa sát bảy mươi hai cung trận, tộc Ma Bất Tử bọn họ nắm quyền chủ động.
Muốn sớm được ra ngoài phải nể mặt mũi bọn họ.
“Lê Hồng, thiên kiêu tuyệt thế.” Ánh mắt Vu Nghệ lộ ra vẻ cổ quái, chẳng lẽ hai người này chưa xem qua cảnh tượng bên trong thủy tinh ký ức, hắn ung dung cười nói: “Nếu như phế vật như Lê Hồng cũng có thể được xưng là thiên kiêu tuyệt thế, vậy thì tộc Ma Bất Tử các ngươi cách ngày diệt vong không còn xa đâu.”
Bởi vì hình ảnh trong thủy tinh ký ức là do thành Đại Vu lưu truyền ra, nhân vật cao tầng bọn họ sớm đã biết, còn đang chờ xem phản ứng của người tộc Ma Bất Tử đây.
Không nghĩ tới hai ngươi này không nhận được tin tức, còn lấy đó mà kiêu ngạo, ở đây khoe khoang về Lê Hồng.
“Phụt.”
Trong bóng tối, có tiếng phụt vang lên, sau đó lại ngượng ngùng cười nói: “Xin lỗi, không nhịn được, không nhịn được, ha ha ha , ta không nhịn được.”
Sau đó, dần dần có thêm tiếng cười vang lên, nối theo một chuỗi tiếng cười khác.
Hai vị Thánh vương nghe được người của Vu Thể giới chê bai thiên kiêu của tộc Ma Bất Tử bọn họ như vậy, sắc mặt tối đen, họ không nghĩ ra tại sao cao tầng của Vu Thể giới lại cười.
Đồng thời cũng nghĩ không thông, tại sao Vu Nghệ lại nói Lê Hồng là phế vật.
“Được rồi, thấy các ngươi đáng thương như vậy, còn chẳng hay chẳng biết gì, tự nhìn đi.”
Tiếp đến, một khối thủy tinh ký ức bay ra, bị Thánh vương khôi giáp đen cầm trong tay, thần niệm dò vào bên trong đó, chợt, thân thể hắn cứng đờ lại, mắt trợn thật lớn, trực tiếp ngẩn ngơ tại chỗ.
“Thế nào?”
Nam tử trường bào đen nhìn thấy đồng bạn kỳ lạ, hỏi một câu.
“Ngươi tự xem đi…”
Sắc mặt Thánh vương mặc khôi giáp đen âm trầm, xấu hổ vô cùng, trực tiếp ném thủy tinh ký ức cho đồng bạn.
Giờ phút này, vị Thánh vương mặc khôi giáp đen cảm thấy rất mất mặt, vô cùng mất mặt, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Thần niệm của nam tử trường bào đen vừa mới dò xét vào bên trong, qua không bao lâu, cũng cứng đờ tại chỗ, chỉ cảm thấy nóng hôi hổi.
Cho dù là tồn tại Thánh vương, hỷ nộ vô hình, lòng không gợn sóng, dường như không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến tâm cảnh của bọn họ, chớ gì nhắc đến khiến bọn họ xấu hổ, tình cảnh mặt mũi đỏ hồng.
Nhưng hiện tại, mặt mũi của hai vi Thánh vương giống như lửa đốt, nóng bỏng cực kỳ, nóng hừng hực.
Sao, sao lại như vậy…
Thật ra sau khi Lê Hồng thừa nhận tự mình phá cung điện màu xám, Lê Hồng đã được Phán quyết giả thu nhận làm đệ tử, hơn nữa tộc Ma Bất Tử bọn họ còn tạo thanh thế cho Lê Hồng, tuyên truyền một trận ra bên ngoài.
Nhưng ai có thể nghĩ đến tất cả những thứ này điều là giả.
Lê Hồng lừa gạt toàn bộ tộc Ma Bất Tử, khiến tất cả mọi người điều không biết điều gì.
Sau đó, hai vị Thánh vương cũng không cách nào đợi tiếp nữa, chờ thêm một giây cũng cảm thấy mất hết mặt mũi, lập tức bỏ chạy.
Hai vị Thánh vương lúc đến khí thế hung hãn, nhưng cuối cùng lại bị hình ảnh bên trong một khối thủy tinh ký ức đuổi đi, ảo não ra về.
Chỉ về đệ tử môn hạ làm ra chuyện mất mặt như vậy, hơn nữa lại chán ghét chuyện dối trên gạt dưới, khiến cho ngay cả cường giả Thánh vương cũng cảm thấy xấu hổ không thôi.

Tài quyết ma điện.
Cao lớn rộng rãi, giống như một tòa cổ bảo màu đen, xây dựng nơi núi non trùng điệp.
Nơi này là chỗ ở năm đó tộc Ma Bất Tử xây dựng ở Thần Phong cổ quốc, vẫn được giữ lại.
Hiện tại, người mạnh nhất tộc Ma Bất Tử sống ở bên trong.
Tài quyết ma điện được nhiều cung điện bao quanh, tựa như chúng tinh phủng nguyệt, thể hiện ra địa vị tôn quý.
Giữa những cung điện này, yếu kém nhất cũng phải là cấp bậc Thánh cảnh mới được ở chỗ này.
“Lê Hồng thiếu chủ, cung điện này chính là tẩm cung sau này của ngươi.” Một tên cường giả Thánh cảnh dẫn Lê Hồng vào một cung điện nào đó, thận trọng nói.
Lê Hồng bái nhập môn hạ Phán quyết giả, địa vị cao hơn ngang bằng Thánh vương, tên Thánh cảnh này không thể không đối xử trịnh trọng.
“Khi nào ta có thể diện kiến sư phụ.” Lê Hồng mong đợi hỏi.
Thánh cảnh cường giả mỉm cười nói: “Không gấp, nếu như Phán quyết giả cho gọi, ta sẽ lập tức thông báo cho ngươi.”
“Ừ.” Lê Hồng gật đầu một cái, hơi suy nghĩ.
Bất chợt, tên cường giả Thánh cảnh này như nhận được truyền âm gì đó, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó lại lạnh như băng nhìn Lê Hồng.
“Lê Hồng, ngươi thật là to gan, dám lừa gạt chúng ta.” Tên Thánh cảnh này tức giận nói, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Lê Hồng có hơi bối rối, không hiểu tên Thánh cảnh này vì sao lại thay đổi sắc mặt.
“Cút, thấy ngươi là thấy ghét.” Tên Thánh cảnh kia bắt lấy Lê Hồng, ném thẳng ra ngoài Tài quyết ma điện.
Lê Hồng té ngã như chó ăn phân, còn chưa đợi hắn hiểu rõ xảy ra tình huống gì, một giọng nói vô tình lạnh như băng truyền vào tai hắn: “Phán quyết giả đại nhân truyền lời, ngươi cút càng xa càng tốt.”
Lúc này Lê Hồng cứng ngắc tại chỗ, sắc mặt trắng bệch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận