Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1026: Giằng co

Nói đến cuối cùng, âm thanh ngày càng nhỏ, rõ ràng không đủ sức lực.
Lục Trần chẳng muốn nói chuyện với đối phương, ánh mắt nhìn về phía Mục Nguyên, thản nhiên nói: “Lão già kia, thực lực ngươi yếu quá, không phải là đối thủ của ta.”
Mục Nguyên nghe vậy, khuôn mặt biến thành màu gan lợn, tức giận đến mức lỗ mũi bốc lên khói trắng.
Hắn đường đường là tồn tại Thánh Quân đỉnh phong, lại bị một Thánh cảnh kiến hôi trào phúng, hơn nữa muốn bắt một Thánh cảnh trước mặt bao người, chưa hạ được đã đủ mất mặt, hiện giờ lại bị châm chọc, khiến cho Mục Nguyên giận đến muốn giết người.
“Mục Nguyên trưởng lão chớ tức giận, chỉ cần chứng minh được người này đã giết người của Hoàng triều Dạ Lang, vậy thì hắn sẽ không làm chủ được nữa!” Lão giả của Hoàng triều Dạ Lang vội vàng truyền âm cho Mục Nguyên.
Mục Nguyên nghe xong, tức giận trong lòng xem như tiêu tán mấy phần, chỉ là đôi mắt vẫn có sát ý nhìn chằm chằm Lục Trần.
Hôm nay, hắn mất mặt mất đến tận nhà rồi.
“Bồ Đề sơn không cho phép đánh nhau, đây là Huyền Vũ đan thánh đích thân quy định, mà ngươi lại giết người ở nơi này, chính là không để ý quy củ, không đặt Huyền Vũ đan thánh ở trong mắt.” Lão giả của Hoàng triều Dạ Lang đứng ở trong hư không, y phục phấp phới, vẻ mặt nhìn về phía Lục Trần tràn ngập lạnh nhạt.
“Ngươi nói ta giết người thì giết người sao?” Lục Trần hỏi ngược lại một câu, trong lời nói mang theo châm chọc cực lớn, sau đó cười nhạo nói: “Ta nói ta còn nhìn thấy ngươi và hắn cấu kết đó.”
Lục Trần vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Mục Nguyên một cái, ý là Mục Nguyên và lão giả của Hoàng triều Dạ Lang cấu kết.
Thấy mọi người xung quanh có vẻ mặt mờ mịt, Lục Trần chỉ vào Mục Nguyên, lại chỉ vào lão giả của Hoàng triều Dạ Lang, nói: “Chính là hai người bọn họ thích nhau, buổi tối hôm trước, ưm a ở trong một núi hoang, ừm, phía sau không cần ta nói, các ngươi cũng biết được đúng không.”
Vừa mới bắt đầu mọi người vẫn chưa hiểu, nhưng theo miêu tả của Lục Trần, mọi người cũng đã hiểu rồi, dùng ánh mắt rất cổ quái nhìn về phía lão giả của Hoàng triều Dạ Lang và Mục Nguyên, nhìn hai người họ đến sởn tóc gáy.
“Phụt!”
Lão giả của Hoàng triều Dạ Lang nghe Lục Trần “vu khống”, dường như phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lung lay sắp đổ, thanh sắc đều mãnh liệt nói: “Ngươi ngậm máu phun người.”
Trên mặt lão giả tràn đầy xấu hổ và giận dữ.
“Hoàn toàn là vu khống!”
Một luồng huyết dịch xông thẳng lên đỉnh đầu của Mục Nguyên, mặt mày đỏ bừng giống như gan lợn, ánh mắt sắc bén trừng về phía Lục Trần.
“Các vị, ta nói là thật, ta tận mắt nhìn thấy, chuyện mà mọi người cảm thấy không có khả năng xảy ra nhất lại có khả năng xảy ra nhất, chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên ta thấy.” Vẻ mặt Lục Trần nghiêm túc nói, trên mặt nhìn không ra chút đùa giỡn nào.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Trần, mọi người nghi ngờ, chẳng lẽ giữa lão giả của Hoàng triều Dạ Lang với Mục Nguyên trưởng lão của Bồ Đề sơn thật sự có “kích tình”.
Tuy nhiên, hầu hết mọi người đều không tin, chuyện này hoàn toàn là nói vô căn cứ.
Không đợi hai người họ nói chuyện, Lục Trần có ý chỉ: “Các người cũng thấy đấy, tâm trạng hai người họ kịch liệt như thế, nói bọn họ không có quỷ, ai tin chứ.”
“Quần què!”
Khuôn mặt già của lão giả Hoàng triều Dạ Lang đỏ bừng, vội vàng cắt ngang lời của Lục Trần, lão giả cảm giác thanh danh cả đời đều đã bị hủy, tuy biết rõ là giả nhưng dưới miệng của nhiều người, nghe nhầm đồn bậy, truyền đi nhiều người, không tin cũng sẽ có người tin.
Lão giả rất muốn ra tay nhưng xét thấy chiến lực của Lục Trần trước đó, đành kiêng kỵ đứng ở bên cạnh.
Lần này, bọn họ đi theo Dạ Phong thái tử đến Bồ Đề sơn bái sư, không có cường giả cấp Thánh Vương đi theo.
Sự việc cứ giằng co như vậy, mãi đến khi Dạ Phong mở miệng, một đôi mắt âm nhu chăm chú nhìn Lục Trần, dùng loại giọng điệu rất tự tin nói: “Có người tận mắt chứng kiến ngươi và hộ vệ Hoàng triều ta xung đột, sau đó đánh nhau, đây cũng là nguyên nhân bọn ta đến đây.”
Dạ Phong biết rõ tinh nhuệ được phái ra đó chắc chắn đã chết, dù sao thì người này có thể lực địch Thánh Quân, chỉ là cho dù chết cũng thể hiện ra giá trị, tinh nhuệ chân trước vừa tới, bọn họ chân sau đã chạy tới nơi này, cho dù người này giết tinh nhuệ mà hắn phái ra, nhưng thi thể nhất định vẫn chưa kịp xử lý.
Cho nên hắn tự tin mở miệng nói như vậy.
Chỉ cần phát hiện thi thể ở trong phòng, vậy thì sẽ xác thật được Lục Trần giết người.
Lục Trần nhìn về phía Dạ Phong, một thân trang phục màu đen, khí phái hào hùng bức người, dung mạo cũng rất tuấn lãng, nhưng lại cho người ta có loại cảm giác âm nhu.
“Ai nhìn thấy đánh nhau?” Lục Trần nhìn thẳng đối phương, thản nhiên hỏi.
Dạ Phong nhẹ nhàng cười, ngón tay tùy ý điểm vào một người trong đám người, nói: “Hắn là cư dân của trấn nhỏ, lúc trước chính là hắn phát hiện ngươi và hộ vệ Hoàng triều Dạ Lang ta nổi xung đột.”
Trong đám người, người bị Dạ Phong chỉ điểm đứng ra, mở miệng nói: “Đúng, ta tận mắt chứng kiến ngươi và hộ vệ Hoàng triều Dạ Lang tranh chấp, xảy ra đánh nhau.”
“Ngươi cũng biết cái giá phải trả khi giúp hắn nói dối.” Lục Trần nhìn về phía người này, giọng điệu rất lạnh.
Người này bị ánh mắt Lục Trần dọa sợ, không biết tại sao, trong lòng có cảm giác sợ hãi, chỉ là nghĩ đến bảo vật Dạ Phong thái tử cho hắn, lập tức bình tĩnh lại, có dáng vẻ chắc chắn: “Ta thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng muốn uy hiếp ta, ta đâu phải là loại sợ chết nhu nhược.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận