Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 211: Đầu đường xó chợ

Mà Kim Anh Tuấn thì đang nhớ lại lời nói của hộ vệ gia tộc, hoài nghi một phần tàn đồ đã rơi vào trong tay của Tề Hoàng, dĩ nhiên, đó chẳng qua chỉ là nghi ngờ, về việc tin tức có chính xác hay không thì cần phải điều tra thêm.
Hàn Ngọc tiếp tục nói: “Hoàng chủ Cố gia đã mang tin tức công bố khắp thiên hạ, kêu gọi các thế lực đang nắm giữ tàn đồ đến thành Cự Khuyết, đưa bản đồ ra, cùng nhau nghiên cứu địa điểm của mộ phần Thánh chủ.”
Hiện tại đến phiên Cố gia chọn ra người làm Hoàng chủ, thế nên Hàn Ngọc gọi là Hoàng chủ Cố gia.
Sau đó, Hàn Ngọc tiếp đãi hai người dùng cơm, một giờ sau đã ăn uống no say.
Hàn Ngọc đứng lên, mỉm cười nói: “Chỗ ngủ đã được sắp xếp ổn thỏa, hai vị muốn về phòng nghỉ ngơi, hay là muốn đi dạo thành Cự Khuyết một chút.”
“Nghỉ ngơi”
Kim Anh Tuấn mở miệng nói.
Chủ yếu là còn sức mạnh tín ngưỡng bên trong ba pho tượng quý vẫn chưa được luyện hóa, dĩ nhiên hắn phải gấp rút thăng cấp Thánh khí Kim nguyên bảo.
“Nghỉ ngơi đi.”
Lục Trần cũng lên tiếng, hắn đúng lúc cũng muốn bế quan đột phá cảnh giới một chút, để xem thử trước khi đi, có thể đột phá cảnh giới đến Siêu phàm cảnh hậu kỳ hay không.
Hiện tại đám súc vật lúc trước bị hắn lừa qua, phần lớn đã tiến vào Nguyên thần cảnh rồi, năm đó tất cả mọi người đều là Siêu phàm, dễ lừa bịp một chút, bây giờ đa số cũng đã đạt đến Nguyên Thần cảnh, mà hắn thì vẫn còn dừng lại ở cấp Siêu phàm.
Mặc dù hắn là thiên tài, có thể khiêu chiến vượt cấp, nhưng mà đám súc vật cũng có thể, việc cảnh giới của hai bên đã chênh lệch quá lớn, Lục Trần cũng không dám đảm bảo có thể áp chế bọn chúng.
Đến lúc đó, nếu vẫn lạc ở chỗ này, hắn có thể sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Bởi vì không biết có bao nhiêu súc vật, đang chờ hắn ngã xuống thần đàn để mà chế giễu.
Hàn Ngọc dẫn hai người đi đến “Sơn trang đảo giữa hồ”.
Sơn trang đảo giữa hồ là nơi Hàn gia bỏ ra rất nhiều tiền xây dựng nên, chính giữa có một hòn đảo nhỏ, xung quanh là hồ nước, trên đảo nhỏ xây dựng một sơn trang, không chỉ vậy, Hàn gia còn hao phí lượng lớn của cải, cho đảo nhỏ một Tụ Linh trận cấp bảy.
Trận kỳ cần thiết cho Tụ Linh trận cấp bảy, giá cả cực kỳ đắt đỏ, bởi vì tương ứng với Hoàng cảnh, nên ít nhất cần trận pháp sư thất cấp hàng đầu có trình độ cực kỳ thâm sâu với trận pháp, hoặc là Thánh trận pháp sư ra tay, mới có thể khắc ấn được.
Giá một trận kỳ Tụ Linh trận cấp bảy, ngoại giới ít nhất cần trăm triệu linh thạch.
Một trận pháp cấp bảy, ít nhất cần bốn mươi chín trận kỳ, vì vậy Tụ Linh trận cấp bảy này, không bỏ ra năm mươi tỷ linh thạch thì không thể sở hữu được.
Hơn nữa, Tụ Linh trận chỉ là trận pháp thông thường nhất, phổ biến nhất, nếu là Sát trận, Mê Hồn trận, Khốn trận cấp bảy,… thì giá cả ít nhất phải cao hơn gấp mười lần.
Tuy Hàn gia có gia tài đồ sộ, nhưng bỏ ra năm tỷ linh thạch mua trận pháp này, đã tốn kém lắm rồi.
Sơn trang đảo giữa hồ, bình thường không mở cửa cho bên ngoài, đây là nơi Hàn gia dùng để chiêu đãi khách quý nghỉ ngơi, ví dụ như nhân vật Hoàng cảnh đến giao lưu làm khách, hoặc là người quyền quý có thế lực lớn, thiếu chủ thế gia nhà giàu đến, mới mở ra “Sơn trang đảo giữa hồ”.
Cho dù đệ tử trực hệ của Hàn gia muốn tu luyện ở đây, cũng cần tình huống đặc biệt, ví dụ như sắp phá cảnh, hoặc có đóng góp gì cho Hàn gia, các nhân vật cấp cao sẽ thưởng cho bọn họ tu luyện mười ngày nửa tháng, hoặc một tháng ở sơn trang Hồ Tâm Đảo.
Lục Trần và Kim Anh Tuấn là những người có thân phận cao nhất trong những người mà Hàn Ngọc biết, có bối cảnh sâu không lường được, nên tự chủ trương, dẫn hai người đến sơn trang Hồ Tâm Đảo.
Ba người phi hành đến bên hồ, Hàn Ngọc vừa giải thích tình huống cho hai người, vừa mỉm cười nói: “Hai vị, phong cảnh của sơn trang Hồ Tâm Đảo rất đẹp, có thể dạo chơi, trên đó có trăm người thị nữ, có dặn dò gì có thể tìm các nàng.”
“Vậy mà lại có Tụ Linh trận cấp hảy, có thể khiến ta đột phá đến Siêu Phàm cảnh hậu kỳ, hoặc là đỉnh phong.” Ánh mắt Lục Trần lóe lên.
Gia tộc này rất biết hưởng thụ, gia tộc Hoàng cảnh bình thường, nhiều nhất chỉ có một Tụ Linh trận cấp sáu, làm sao có thể xa xỉ mua một Tụ Linh trận cấp bảy.
Không lâu sau, ba người đến trung tâm hồ nước, xung quanh là cây cối xanh tươi, xây dựng rất nhiều nhà ở, có nhà gỗ, nhà tre, nhà đá,… có thể lựa chọn theo ý thích của khách, có khách thích nhà gỗ, có khách thích nhà tre.
Bên hồ, có hai thị nữ đi tới, cung kính nói: “Bái kiến Hàn Ngọc thiếu gia.”
“Ừm.”
Hàn Ngọc khẽ gật đầu, nói: “Đi thu xếp một chút, chuẩn bị đầy đủ thức ăn, khoảng thời gian gần đây, có hai khách quý ở lại đây.”
“Vâng.”
Sau khi thị nữ trả lời, lập tức rời đi.
Hàn Ngọc quay đầu nhìn hai người, giọng điệu áy náy nói: “Xin hai vị chờ một chút, ta đi lấy ngọc phù điều khiển.”
Đúng lúc này, từ xa bay đến hai bóng người, dừng lại bên cạnh bọn họ.
Đều là hai thanh niên, thanh niên áo đen có dáng người trung bình, làn da ngăm đen, có chút lỗ mãng, thanh niên kia mặc áo trắng như tuyết, dáng người thon dài, trên người hắn có từng luồng kiếm uy như ẩn như hiện.
“Hàn Ngọc, sao ngươi lại ở sơn trang đảo giữa hồ?” Thanh niên áo đen nhìn thấy Hàn Ngọc ở đây, có chút khác lạ.
“Hàn Hổ, tại sao ta không thể đến đây?” Ánh mắt Hàn Ngọc lạnh lùng, lạnh nhạt đáp lại một câu.
Thanh niên áo đen Hàn Hổ và hắn, ở trong nhà là quan hệ cạnh tranh, ngày thường không thiếu xung đột, cho nên sắc mặt Hàn Ngọc có chút lạnh lẽo.
“Hàn Ngọc, ngươi vậy mà lại dẫn người lạ đến đây, ngươi không biết đây là nơi quan trọng, người lạ bị cấm bước vào sao?” Hàn Hổ nhìn thấy Lục Trần và Kim Anh Tuấn bên cạnh Hàn Ngọc, chính nghĩa quát to: “Mau đưa đám bạn vô lại của ngươi rời khỏi đây, ta muốn đãi khách quý.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận