Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 373: Vơ vét tài sản (2)

“Mau đưa tiền ra, nếu không chỉ có thể nằm bò đi thôi!” Lục Trần lười biếng nói.
Đôi mắt Loan Hoài phóng lửa: “Ngươi có biết hậu quả khi ngươi làm như vậy không?”
Sắc mặt Loan Hoài xanh tím, hắn hoàn toàn không ngờ vừa đến hoàng thành đã bị người ta vơ vét tài sản, điều này đối với Loan gia chính là vô cùng nhục nhã.
Sắc mặt Lục Trần nghiêm túc chất vấn: “Làm như vậy có hậu quả gì sao?”
Phụt!
Loan Hoài cảm giác bản thân như sắp hộc máu, hắn phát hiện thanh niên trẻ trước mắt hoàn toàn không quan tâm đến Thánh giả phía sau hắn, dù nói gì cũng vô dụng.
Người ở phía sau cũng nhìn ra đám người này chính là vô lại, cho dù ba nhân bảy bằng hai mươi mốt, cũng không quan tâm đến bối cảnh của người khác, cướp của trước rồi hẵng nói.
“Ta chỉ có một tỷ linh thạch!” Loan Hoài đắn đo một lúc, cuối cùng mở miệng nói.
Hắn phục rồi, đúng vậy, bởi vì phụ thân vẫn chưa đến, nếu như xung đột sẽ không có chút phần thắng nào, nên thoát thân trước rồi nói sau.
“Mẹ nó, nghèo vậy!” Lục Trần thốt ra một câu.
Loan Hoài nghe thấy câu này, trong lòng không vui vẻ gì, hắn tốt xấu gì cũng là đời sau của Thánh giả, thế hệ thứ hai, thân là Nguyên Thần cảnh, có tài sản một tỷ linh thạch còn ít sao, giàu hơn nhiều so với Hoàng giả thông thường rồi đó, nhưng nào ngờ một ngày nào đó hắn lại bị người ta xem thường chê là kẻ nghèo.
“Ngây ra đó làm gì, không biết cách bảo người của ngươi gom góp lại sao?” Lục Trần trừng Loan Hoài một.
Loan Hoài nhìn về phía người đi cùng hắn đến đây.
Bất chợt, một Nhân Hoàng đại thành, ba Nhân Hoàng đỉnh phong thêm năm Vương giả gom lại được khoảng bốn tỷ linh thạch.
Thêm một tỷ trước đó thì còn thiếu năm tỷ.
“Chỉ có chừng này thôi!” Loan Hoài đặt linh thạch vào trong nhẫn không gian, nói: “Bên trong còn có một số đan dược và linh thảo, còn có hai món Vương khí, một món Hoàng khí, cộng lại có lẽ được sáu tỷ, đây là toàn bộ gia sản rồi.”
Hắn thật sự không thể lấy ra nhiều hơn được nữa.
“Còn thiếu bốn tỷ!” Lục Trần lắc đầu nói.
Loan Hoài nghe vậy giận dữ: “Ta không có.”
Người ở phía sau cũng tức giận không nhẹ, thân là người của Loan gia, đây là lần đầu tiên bị vơ vét linh thạch còn hơn cả ăn cướp.
Lục Trần bĩu môi, khinh thường nói: “Không lấy ra được, ngươi không ngại để thuộc hạ ngươi xông pha sao, nếu đã nghèo như vậy, sau này đừng tùy ý làm bậy nữa, các ngươi không trả nổi cái giá sau khi đánh nhau đâu.”
“Y phục trên người ngươi là gì?” Bỗng nhiên Lục Trần nhìn thấy tên nhóc này mặc một bộ giáp vị rất bất phàm, nên chợt hỏi.
Trên người Loan Hoài mặc một bộ giáp vị màu bạc, phần chân cũng là màu bạc, có lẽ là pháp bảo phòng ngự kiểu bộ đồ.
Loan Hoài mặc bộ giáp vị như ngân bào tướng quân, uy phong lẫm liệt, tuy giáp vị chưa kích hoạt nhưng Lục Trần cảm thấy ông già của tên đó là Thánh cảnh nên cũng không thể để con trai mặc giáp vị phòng ngự rẻ được.
Nghe Lục Trần nói cùng với tầm mắt của Lục Trần khiến trong lòng Loan Hoài run lên, không phải tên này có ý với bộ đồ Minh Nguyệt của mình đó chứ.
Bộ đồ Minh Nguyệt trên người hắn bao gồm bao cổ tay, bả vai, giáp vị, buộc chân, thắt lưng, tổng cộng có năm món.
Mỗi một món đều là Hoàng khí đứng đầu, tổ hợp lại có thể tăng cường phòng ngự, mặc dù vẫn kém Thánh khí nhưng là bộ đồ phòng ngự cấp bậc Hoàng khí cực phẩm nhất dưới Thánh khí.
“Bộ đồ Minh Nguyệt!” Chỉ thu thập kim thạch Thái Hạo hi hữu đã hao phí rất nhiều thời gian, sau đó phụ thân lại tìm được một luyện khí sư có chút danh tiếng, trả cái giá không thể tưởng tượng được mới chế tạo ra.
Giá cả của bộ đồ Minh Nguyệt không thể dùng giá trị để đo lường, bởi vì không phải là hàng kinh doanh, phải hao phí thời gian dài thu thập tài nguyên mới có thể luyện ra, nếu như nhất định phải dùng linh thạch để đo lường, ít nhất không thấp hơn hai tỷ linh thạch.
Sở dĩ đắt như vậy, nguyên nhân chính là tìm được luyện khí sư cấp Thánh, lại thêm một số nguyên liệu luyện chế Thánh khí, khắc ấn phù văn, có thể thăng cấp thành bộ đồ Thánh khí.
Chỉ là rõ ràng Loan gia không lấy ra được nguyên liệu luyện ra Thánh khí.
Loan Hoài rõ ràng nhận thấy sắc mặt không có ý tốt trong mắt Lục Trần, sắc mặt thay đổi, ra vẻ bình tĩnh nói: “Bộ đồ phòng ngự bình thường giá trị mấy chục vạn linh thạch mà thôi.”
Loan Hoài cảm thấy người này nhìn chằm vào bộ đồ Minh Nguyệt của mình, nên cố ý biểu hiện bình tĩnh, hy vọng đối phương buông tha.
“Ha ha, ta lại không cảm thấy bình thường.” Trong mắt Hạng Phong lóe lên tinh quang, nói: “Đây rất giống bộ đồ Minh Nguyệt do Phong lão chế tạo, lão Lý, ngươi thấy thế nào.”
Lý Hải Dương gật đầu, nói: “Không phải giống, mà vốn là do Phong lão chế tạo ra.”
Hai người họ đối thoại khiến sắc mặt của Loan Hoài khẽ thay đổi, sao bọn họ nhìn ra đây là bộ đồ Minh Nguyệt, nếu đã nhìn ra, vậy chắc chắn sẽ biết giá trị của nó.
Người phía sau Loan Hoài cũng có dự cảm không tốt.
Lục Trần hỏi một câu: “Có ý gì?”
“Ha ha, rất trùng hợp, bộ đồ hắn mặc trên người là Phong lão chế tạo ra.” Hạng Phong chỉ vào Loan Hoài nói, giọng điệu muốn bao nhiêu quái dị thì có bấy nhiêu quái dị.
“Phong Bất Ngữ!”
Ánh mắt Lục Trần sáng lên.
Thánh giáo Luyện Cổ là thánh địa luyện khí cho nên mới đào khoáng mạch khắp nơi, chính là vì tìm kiếm kim loại hiếm tinh luyện ra luyện chế pháp bảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận