Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1471: Quýt làm cam chịu

Chúc Tập nhìn thấy khối u của đối phương, khóe miệng giật giật, thầm nghĩ khối u thật lớn, hẳn là rất đau, nhưng rất nhanh đã hiểu được, nhất định có người giả mạo mình tấn công người này, để hắn chịu tội thay.
Dù sao hắn và Long Phi Tường một mực tìm cơ duyên, đây là lần đầu tiên gặp người.
Chúc Tập lập tức ôm quyền nói: “Các vị bằng hữu, ta và đồng bạn vẫn luôn tìm kiếm cơ duyên, không hề đánh lén bằng hữu của ngươi, có người giả mạo ta.”
Long Phi Tường cũng nói: “Các vị tìm nhầm người rồi.”
“Tìm nhầm người”
Khóe miệng bốn người nhếch lên vẻ châm chọc, lúc trước ra tay nham hiểm như vậy, bây giờ bị bắt tại trận, lại nói có người hại hắn.
Thanh niên mang khối u lớn sau gáy tràn đầy oán hận, gầm lên: “Hôm nay không giết chết hai ngươi, tên lão tử viết ngược.”
Trong lời nói của người này, tràn đầy oán khí.
Bởi vì tên khốn trước mặt xuống tay quá độc ác, lúc đó hắn trức tiếp đau mà ngất đi, sau khi tỉnh lại, khối u vẫn luôn ở bên cạnh hắn, thỉnh thoảng lại có chút đau đớn.
“Ra tay.”
Trong mắt thanh niên tóc dài hiện lên vẻ tàn khốc, bước lên một bước, quanh thân nổi lên một trận gió lốc, lực lượng đại đạo kinh khủng bộc phát ra, uy áp bao phủ không gian vô biên, mặt đất lấp lánh từng vân lộ màu vàng, lan tràn ra, muốn hình thành lĩnh vực cắt đứt đường lui của hai người.
Ba người bên cạnh cũng đồng thời ra tay, bộc phát lực lượng đại đạo, toàn thân phát ra ánh sáng cực kỳ rực rỡ, trên bầu trời xuất hiện hai bàn tay che trời, còn có một nắm tay khổng lồ, che phủ về phía hai người bọn họ.
“Chạy.”
Hai người Chúc Tập và Long Phi Tường giải phóng lực lượng đại đạo, cách cách cách, khoảnh khắc cánh lĩnh vực màu vàng xuất hiện, đã bị đại đạo của hai người xé rách, hai người biến thành một cái bóng mờ, bay lên trời, hướng về phía xa.
Gặp phải bốn người thực lực tương đương với mình, bọn họ đương nhiên không dám ở lại, nếu dừng lại đánh, rất có thể sẽ bị giết chết.
“Đuổi theo.”
Bốn người thấy hai người chạy trốn, hóa thành bốn đường cầu vồng đuổi theo.

Ở bên kia, Lục Trần đuổi theo đám người Tây Môn Vũ, lúc này bọn họ đang nghỉ ngơi ở một vách đá, Tây Môn Vũ nhìn hai người hỏi: “Phải rồi, Lục Trần đâu?”
Đàm Tịnh nói: “Không biết, có lẽ vẫn còn trong đạo trường Thời Quang Luân, hoặc là ra ngoài rồi không chừng.”
Trong mắt Võ Minh lộ ra vẻ hâm mộ, cảm thán nói: Thật hâm mộ Lục Trần huynh đệ, lại đến được khu vực trung tâm, đạt được gia tốc thời gian gấp vạn lần.”
Lời này vừa nói ra, đám người Tây Môn Vũ, Tà Vô Không đều lộ ra vẻ hâm mộ, tuy sau đó bọn họ đến khu vực thứ ba, nhưng thời gian tăng thêm cũng chỉ là một vạn năm, mà Lục Trần lại gia tốc một vạn lần, tương đương với tu hành mười vạn năm, phỏng chừng toàn bộ quy tắc, võ kỹ,… đều đã tu hành viên mãn.
Đàm Tịnh nói: “Thời Quang Luân thật sự là đồ tốt, nếu một mực tu luyện trên Thời Quang Luân, chẳng phải là rất nhanh có thể đạt đến Tạo Giới cảnh sao.”
Tần Ly cũng nói: “Nếu như có người lấy được Thời Quang Luân…”
“Ha ha ha.”
Lời này vừa nói ra, bốn người Tây Môn Vũ đều cười rộ lên.
“Một người cả đời nhiều nhất chỉ có thể sử dụng Thời Quang Luân một lần, sử dụng lần thứ hai sẽ tạo thành thương tổn cho cơ thể, trừ phi lĩnh ngộ quy tắc thời gian.”
“Còn có, không ai có thể cướp đi bảo vật Thời Quang Luân, đây là thứ thuộc về Thời Quang giới chủ, ai dám cướp, chẳng lẽ chán sống rồi sao.”
Lúc bọn họ đang nói chuyện, Lục Trần ẩn thân, lặng lẽ đi đến sau lưng Võ Minh, sau đó một hắc ấn hung ác đập vào đầu Võ Minh.
“A.”
Võ Minh ngay lập tức ôm đầu, phát ra tiếng kêu thảm thiết, nước mắt giàn giụa, suýt nữa thì ngất đi.
Đám người Tây Môn Vũ lập tức trở nên cảnh giác, nhìn chung quanh, chỉ có ánh mắt hai người Đàm Tịnh lấp lóe, bởi vì đã biết là ai ra tay.
“Ồ, vậy mà lại không ngất đi.” Lục Trần nhìn Võ Minh nhảy dựng lên, lộ ra vẻ ngoài ý muốn, chiêu này hắn đã dùng cho bảy tám người, đều là một đập đã hôn mê, Võ Minh lại kiên cường chịu đựng.
“Cái tên khốn nào dám đánh lão tử?” Võ Minh nước mắt giàn dụa, cảm thấy đầu sắp nứt ra, phát ra một tiếng gào tràn đầy phẫn nộ.
“Người ta muốn giết, các ngươi còn dám che chở, muốn chết.” Một tiếng cười khặc khặc quái dị vang lên bên cạnh hắn.
Giọng nói này vang lên, lập tức khiên bọn họ biết được cái tên Chúc Tập kia đang ở trong bóng tối, Tà Vô Không hét lớn: “Tây Môn Vũ, người này có quy tắc giống ngươi, đi vào đánh hắn ra đi.”
Lục Trần tiếp tục hiện thân, đập vào gáy Đàm Tịnh một cái, trước mắt Đàm Tịnh tối sầm, ngã thẳng xuống đất.
Lúc Đàm Tịnh mất đi ý thức, trong lòng mắng chửi, trong kế hoạch của Lục Trần không có bước này mà.
Sau khi Lục Trần đánh ngất Đàm Tịnh, lập tức một tia sáng đỏ bắn về phía cổ Đàm Tịnh, ra vẻ muốn lấy mạng hắn, Tà Vô Không hừ lạnh một tiếng, nâng tay lây ra pháp bảo, một thanh Tà đao chém ra vô số mũi đao, dấy lên sát thể cuồng bạo bao phủ mà đến.
Lúc tà Vô Không lấy ra tà đao, Lục Trần cảm nhận được cảm giác nguy cơ đáng sợ, nhìn thấy một tia bạch quang bay tới, tuy có thể ngăn cản, nhưng hắn không muốn phát ra khí tức bị đối phương phát hiện.
Gần như không chút do dự, nghiêng mình tiền vào thế giới hạt giống hư không.
Tà đao biến thành một tia bạch quang phá vỡ công kích của Lục Trần, đao khí vô hình cắt đứt vị trí mà Lục Trần vừa đứng, lại chậm một bước, Lục Trần trốn thoát.
Thấy Lục Trần biến mất, Tà Vô Không và Minh Tử lập tức mở ra lĩnh vực đại đạo, phong tỏa không gian xung quanh, tuy người đánh lén biết đạo Hư Không, nhưng lĩnh vực của bọn họ cũng có thể ảnh hưởng thế giới hạt giống hư không, hơn nữa Tây Môn Vũ đã đi vào, đợi lúc Tây Môn Vũ đánh đối phương ra ngoài có thể khống chế lại.
“Võ Minh ta từ nhỏ đến lớn, chưa từng bị người đánh lén vào đầu, ta phải trả lại gấp trăm lần loại nhục nhã này.” Hai mắt Võ Minh đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói, khối u trên gáy sưng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, không chỉ sưng phía sau gáy, mà còn cong lên, giống như một khối u khổng lồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận