Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1362: Mai Tiêu chiến đấu với Hoa Vân Phi (2)

Hoa Vân Phi biết tác chiến chính diện có thể không phải là đối thủ của hắn, cho dù có thể chiến thắng đối phương, sợ rằng cũng phải khó bỏ khó phân, thế nên vừa lên trực tiếp thi triển đồng thuật đáng sợ nhằm vào nguyên thần.
Mai Tiêu cảm giác nguyên thần đau nhức vô cùng, trong lúc mơ hồ cảm giác có một loại bàn tay to vô cùng đáng sợ, nắm nguyên thần của hắn không ngừng hạ xuống, rơi xuống vực sâu tối tăm không có mặt trời, cho dù hắn chống cự thế nào cũng không có tác dụng.
Cuối cùng Thiên La Chiến Kích và tâm ý của hắn tương thông bay ra từ nhẫn không gian, ánh sáng sắc bén vô tận lấp lánh, chém về phía hư không, chặt đứt liên lạc của Đồng thuật.
Trong phút chốc, Mai Tiêu tỉnh táo lại, sắc mặt hơi có chút tái nhợt, bởi vì bây giờ hắn nguyên thần hắn vẫn đang đau đớn, chấn động thì không được, bàn tay cầm thật chặt Hư Không Chiến Kích, nhìn chằm chằm Hoa Vân Phi hai giây, không nói hai lời, trực tiếp giết.
“Nắm giữ quy tắc Binh và binh khí thông suốt, tâm linh lại thông với binh khí, chém bại công kích nguyên thần, loại quy tắc nguyên thần này nhập thánh Vương cũng rất lớn mạnh.” Xung quanh có người thì thào lẩm bẩm.
Nếu như thanh niên mặc áo đen không phải là quy tắc Binh nhập thánh Vương, đoán chừng nguyên thần của hắn đã bị kéo vào vực sâu vạn trượng rồi, không có bất kỳ sức mạnh phản kháng nào với ngoại giới.
“Không nghĩ tới ngươi còn có thể tránh thoát ra ngoài.” Hoa Vân Phi thấy Mai Tiêu tỉnh táo lại, mắt lộ ra một chút kinh dị.
Mai Tiêu huy động Thiên La Chiến Kích, đại khai đại hợp, cuồn cuộn nổi lên một cuồng phong quét tới, Hoa Vân Phi cảm nhận được một kích uy lực này, cũng không có đón đỡ, thân hình lóe lên, tránh né sức mạnh của một kích này, đồng thời hai tay kết ấn, hội tụ linh lực dồi dào tới đây, một ngón tay điểm ra.
Sức mạnh một ngón tay mang theo vô cùng lớn mạnh, có một luồng sức mạnh quỷ thần khó lường, khi bắn ra một kích, không gian phát ra âm thanh bén nhọn.
Mai Tiêu huy động đại kích, ngăn cản công kích của Hoa Vân Phi, ý niệm vừa động, hai bên trái phải của Hoa Vân Phi đều xuất hiện một binh khí biến ảo, tốc độ nhanh đến vô cùng, chém về phía thân thể Hoa Vân Phi.
Ánh mắt Hoa Vân Phi lại tách ra tia sáng yêu dị, thi triển Thâm Uyên Chi Đồng.
Trải qua lần chịu thiệt đầu tiên, Mai Tiêu đã có phòng bị, cũng không giống như lần đầu tiên trực tiếp trầm luân như vậy, mà là cắn răng chống cự, trong đầu của hắn giống như xuất hiện một vực sâu vô cùng khổng lồ, trong vực sâu có một đôi mắt máu đỏ đến cực điểm, nhìn chằm chằm đôi mắt này, hắn không nhịn được trầm luân.
Mai Tiêu kiềm chế, hắn cố gắng hết sức để chống lại lực lượng vực thẳm đang kéo nguyên thần mình xuống.
Phù phù!
Hoa Vân Phi không tránh được vũ khí mà Mai Tiêu đã huyễn hoá ra khiến cơ thể hắn bị rạch ra hai đường máu, máu tươi bắn lên trời cao.
Hoa Vân Phi thấy thanh niên hắc y đang gắng gượng hết sức chống lại uy lực của ảo cảnh. Trong hư không, hắn không ngừng vỗ tay, chưởng ấn ẩn chứa sức mạnh cuồng bạo đập về phía thân thể đối phương.
Mai Tiêu đang tận lực chống đỡ vì đang rơi vào ảo cảnh, tuy rằng nhìn thấy chưởng ấn nên đã vung Thiên La chiến kích phá tan rất nhiều đòn tấn công, nhưng hàng chục chưởng ấn vẫn nã vào cơ thể của hắn.
Bang bang bang!
Thân thể Mai Tiêu vang lên những âm thanh nặng nề, hắn đã trúng hơn chục chưởng uy lực của Hoa Vân Phi khiến khoé miệng rỉ máu.
Ánh mắt Mai Tiêu lộ vẻ điên cuồng, hắn mặc kệ đau đớn trên người cầm Thiên La Chiến kích lên, hoá thành tàn ảnh lao về phía Hoa Vân Phi.
Hoa Vân Phi không ngờ đối phương có thể bộc phát ra tốc độ thế này nên không kịp né tránh, hắn chỉ cảm thấy ngực đau nhói, trái tim như bị đâm thủng.
Bang!
Mai Tiêu rút Thiên La chiến kích ra, trực tiếp đá Hoa Vân Phi từ trên cao xuống mặt đất, sau đó bay xuống lạnh lùng nhìn Hoa Vân Phi nói: "Ngươi đã bại, cút."
Hoa Vân Phi đã bị một kích xuyên ngực, sau đó lại bị đối phương đá vào người, giống như một ngọn núi đổ xuống khiến bản thân bị thương càng thêm nặng, vì thế hắn đã mất đi sức chiến đấu trong khoảng thời gian ngắn.
Nghe Mai Tiêu nói xong, hắn nhất thời không nói nên lời, hiện giờ đã được đệ tử của thánh địa Thái Hư ôm vào lòng, còn đối phương vẫn đứng vững. Theo lý mà nói, hắn quả thực đã thua.
"Đả thương thánh tử của chúng ta xong còn muốn rời đi, nào có thể dễ dàng như vậy?" Đệ tử của thánh địa Thái Hư căm phẫn nói, tất cả đều bùng nổ khí tức. Bọn họ thấy thanh niên hắc y đã như nỏ mạnh hết đà, không còn sức lực để chiến đấu, bất cứ ai cũng có thể áp chế được đối phương.
Một làn gió thổi qua, một lão giả đã xuất hiện trước mặt, hắn nhìn các đệ tử thánh địa Thái Hư rồi âm trầm nói: "Trở về đi."
"Trưởng lão."
Tất cả đệ tử đều nhìn lão giả rồi vội vàng gọi một tiếng.
"Các ngươi không biết xấu hổ, nhưng ta thì biết." Lão giả lạnh lùng khiển tránh khiến bọn họ mặt đỏ tía tai, cảm thấy nhục nhã không biết giấu vào đâu.
Lão giả là trưởng lão của thánh địa Thái Hư, hắn quát lớn các đệ tử là bởi vì có vô số thế lực xung quanh đang quan sát. Hơn nữa, trước đó chính Hoa Vân Phi đã tuyên bố nếu thua sẽ rời đi, bây giờ bị đánh bại rồi mà thánh địa Thái Hư bọn họ lại không thể nói lời giữ lời. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, biết lấy đâu ra mặt mũi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận