Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1529: Đấu với Đại Đế vô địch (2)

Nghĩ đến đây, ánh mắt lão giả lóe sáng lên phát ra ánh sáng nóng bỏng, đây là một loại tham lam.
Lục Trần phóng thích lực lượng đại đạo, ầm ầm, lực lượng cuồn cuộn trong cơ thể bộc phát ra, xé toạc đại đạo xung quanh, cùng lúc đó, một luồng quy tắc vô cùng mạnh mẽ tràn ra, bao trùm toàn bộ lĩnh vực, muốn đảo khách thành chủ.
“Thật là một quy tắc lợi hại.”
Lão giả giật mình tỉnh lại, cảm giác được quy tắc này dao động, lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
Theo lý mà nói, bên trong lĩnh vực đại đạo, Chưởng Khống Giả là vô địch, trừ khi gặp người cùng cấp thì lĩnh vực sẽ mất tác dụng. Hiện tại thanh niên trước mặt này dùng lực lượng quy tắc liền phá vỡ được lĩnh vực đại đạo, còn muốn tu hú chiếm chỗ, điều này khiến lão giả vô cùng khiếp sợ.
“Trấn áp cho ta.” Lão giả hét to một tiếng, quanh thân toát ra thần quang mỹ lệ, tăng cường tính chắc chắn của lĩnh vực đại đạo, hắn đường đường là một Đại Đế vô địch nếu bị quy tắc khắc chết thì còn mặt mũi gì sống trên đời này nữa.
Lão giả phun ra một ngụm máu tươi, thần quang màu lam đan vào một cây trường thương, toàn thân nó sáng chói tựa như tiên kim đúc thành, mũi thương sắc bén sáng bóng, toát ra sát phạt tuyệt thế.
“Haha, xem ngươi làm sao cản được.” Lão giả bật cười vui sướng.
Tuy đấu với một Thiên Tôn cảnh nhưng lão cũng không hề nương tay, vừa xuất thủ liền là cường đại tuyệt học, tuyệt học hắn vừa thi triển được tộc Đương Khang xưng là thần thuật lực lượng công phạt cường đại nhất, dù có là cường giả Thánh đế một khi sơ xuất thì cũng máu vươn đầy trời.
Hiện tại thi triển ra để giết một Thiên Tôn hẳn là dễ như trở bàn tay.
Lục Trần nhìn chằm chằm thanh trường thương màu xanh như bị một con mãnh thú khóa chặt khiến cả người không rét mà run, ánh mắt hắn bỗng trở nên sắc bén, kiếm thế đáng sợ tích tụ xung quanh, xuất nhập từng sợi phong mang.
Trường thương màu xanh khẽ run lên, phát ra sự sắc bén tuyệt thế, vèo một tiếng, xuyên qua hư không, đâm thẳng về phía Lục Trần.
Toàn thân Lục Trần được bao phủ bởi phong mang sắc bén, duỗi tay về phía trước, tách lĩnh vực đại đạo ra, thân thể hóa thành một vầng sáng, tránh khỏi đòn công kích chí mạng của lão giả.
Lão giả thấy Lục Trần xé rách đại đạo của mình, ánh mắt trở nên âm trầm đến đáng sợ.
Sau khi Lục Trần tránh được đòn tấn công của lão giả, hắn trực tiếp lao về phía người kia, lòng bàn tay xuất hiện hai vòng xoáy kiếm ý, tràn ngập lực lượng xoắn giết.
“Tự tìm đường chết.”
Lão giả thấy Lục Trần công kích mình, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng, vươn tay nghênh chiến, chưởng chỉ sáng lên, hoa văn đại đạo hiện ra, lực lượng vô cùng cường thịnh.
Bùm!
Hai bên va chạm kịch liệt, trời đất truyền ra một tiếng nổi mạnh tựa như tinh thể nổ tung, sau đó là tiếng xương gãy giòn tan vang lên, một bóng người bay ra ngoài.
Người bay ra đương nhiên là Lục Trần.
Vì lực lượng bên trong chưởng ấn của Đại Đế vô địch đã quá mạnh đối với hắn.
Lão giả vẫn đứng yên ở đó nhưng sắc mặt hơi khó coi, khi cúi đầu nhìn xuống, hai bàn tay đẫm máu, cơ hồ có thể nhìn thấy xương trắng.
Vì trong nháy mắt hai người chạm nhau, nhờ vào lực lượng mạnh mẽ mà có thể đánh bay đối phương, nhưng lòng bàn tay của người kia có hai vòng xoáy, mang theo lực lượng xoắn giết đáng sợ, xé toạc lớp phòng ngự bên ngoài làm cho hắn có cảm giác hai bàn tay như tiến vào giới lực vặn vẹo khiến nó máu tươi đầm đìa.
“Kiếm ý sao? Vậy ngươi không phải người ở thế giới của ta mà là người của Sơn Hải giới?” Lão giả cúi đầu thấp giọng nói, hắn cũng rất nghi hoặc. Nhân tộc bị bọn họ chèn ép suốt hàng vạn năm, sớm đã không còn cường giả nào, càng không còn Thiên Tôn cảnh có thể đối đầu với đại đế như thế này.
Nguyên nhân của tất cả mọi chuyện là vì đối phương đến từ Sơn Hải giới, một kiếm tu đến từ Kiếm Đế Cung.
Danh tiếng của Đế Kiếm cung như sấm bên tai có thể khiến cho sắc mặt người nghe thay đổi nhanh chóng. Người cùng cảnh giới không có mấy người dám khiêu chiến với họ, chỉ có một số hoàng tộc có biến thể phách cường đại mới dám tranh đấu.
“Người của Sơn Hải giới đến, sao lại không bị phát hiện?”
Lão giả lộ ra vẻ mặt khó hiểu, vì phần lớn lực lượng của Thiên Yêu đều đóng ở thiên ngân, có Thiên Đế tọa ấn, vậy sao đối phương có thể lẻn vào được?
Nhưng rất nhanh, lão giả liền không để ý nữa, vì đối phương làm cách nào lẻn vào đã không còn quan trọng nữa.
Lão giả ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Thần, giẫm chân đuổi theo.
....
“Khụ…”
Bên trong một đống đổ nát, Lục Thần ho khan một tiếng, cảm thấy toàn thân đau đớn kịch liệt, cánh tay bị gãy, hắn biết cực hạn của mình chính là Đại Đế vô địch, người lợi hại hơn nữa hắn sẽ không đối phó được, nhưng hắn cũng không chắc mình có thể làm đối thủ của người kia, vì quy tắc của hắn ảnh hưởng không quá lớn đến đại đạo của Đại Đế vô địch.
Lục Trần nhanh chóng lấy ra một viên đan được uống vào, sau đó dùng chỗ tay bị gãy dần có sức, xương cốt rất nhanh đã lành lại.
Đột nhiên, Lục Trần biến sắc, ngẩng đầu nhìn lên không trung, một con yêu thú khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt, tạo thành một mảng bóng tối lớn gần như bao phủ toàn bộ thành Cổ Minh.
Khó để tưởng tượng được con yêu thú này lớn đến mức nào.
Tất nhiên đây chỉ là thể Pháp Tướng của yêu thú, chân thân không thể nào lớn như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận