Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1306: Nhất Tả Thiên Lý đan

Lục Trần cũng không biết lần trước khi để thiếu nữ Hi bán đan dược, người sau ăn trộm không ít.
Lục Trần xuất hiện ở trên đài, nhìn thanh niên ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, muội muội của ta hơi tham ăn.”
Lục Trần vừa nói xin lỗi, vừa lấy ra đan dược giống nhau như đúc trả lại cho thanh niên.
Ô Khung nhìn chằm chằm đan dược trong tay Lục Trần, sắc mặt hơi thay đổi, từ từ trở nên u ám, càng không duỗi tay nhận quà bồi thường của Lục Trần.
“Đi theo ta!”
Lục Trần một tay bắt được cổ tay của thiếu nữ Hi, chuẩn bị dẫn đối phương rời đi.
Thiếu Nữ Hi không muốn rời đi, chẳng qua thấy Lục Trần tức giận, trong mắt có chút sợ, biết điều một chút chuẩn bị rời đi cùng Lục Trần.
Lục Trần thấy đối phương không cần đan dược, cũng không nói lời nào rồi rời đi.
“Đứng lại!”
Phía sau truyền đến một tiếng hừ lạnh, giọng điệu có bất mãn mãnh liệt.
Người lên tiếng nói chính là Ô Khung.
Lục Trần quay đầu chống lại ánh mắt u ám như nước của thanh niên.
Lục Trần rất tùy ý nói: “Chuyện này là muội muội của ta sai, chưa được sự đồng ý của ngươi đã ăn đan dược, nhưng mà ta bồi thường ngươi một viên thì ngươi không cần, đối với ngươi, mất một viên đan dược cửu phẩm cũng không có bao nhiêu tổn thất, ngươi còn muốn như thế nào?”
Mỗi một câu nói của Lục Trần, ánh mắt Ô Khung càng lạnh thêm một phần, cuối cùng gương mặt đen như đáy nồi, lửa giận trong mắt bắt đầu khởi động.
“Nếu như các hạ muốn đấu đan dược với Ô mỗ, quang minh chính đại nói ra là được, Ô mỗ lại không phải loại người e sợ chiến đấu.” Sắc mặt Ô Khung khó coi nói: “Không đáng lợi dụng loại thủ đoạn hạ lưu này.”
Người phía dưới nhìn thấy Ô Khung tức giận như vậy, lại nghe thấy lời của Ô Khung, lập tức đã hiểu nguyên nhân hậu quả.
Thanh niên lạ lẫn dẫn thiếu nữ lấy ra một viên đan dược bồi thường cho đối phương, đoán chừng lấy ra đan dược tốt hơn so với loại Ô Khung mới luyện chế vừa rồi, thế nên sắc mặt Ô Khung mới thay đổi lớn, nghĩ rằng thanh niên là kiểu lai giả bất thiện, muốn giẫm lên thân phận dương danh lập vạn Ô Khung của hắn ở cổ thành.
Ô Khung có một chút danh tiếng ở cổ thành, mà thanh niên xa lạ trẻ tuổi giống như Ô Khung, số tuổi không kém bao nhiêu, cùng là Đan Thánh cửu phẩm, nhưng đan dược luyện chế ra hoàn hảo hơn so với Ô Khung, chạy đến trước mặt Ô Khung đưa đan dược, không phải là lai giả bất thiện là cái gì.
Giọng điệu Lục Trần bình tĩnh trả lời: “Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.”
Lục Trần cũng không rõ vì sao Ô Khung tức giận khó hiểu, hơn nữa ôm khư khư địch ý mãnh liệt đối với hắn, chỉ là hắn không muốn để ý tới.
Nói xong thì chuẩn bị rời đi.
“Không cho đi!”
Ô Khung tiến lên một bước, chắn trước mặt Lục Trần, lạnh lùng nói: “Ngươi đã muốn đấu đan dược, ta thỏa mãn nguyện vọng của ngươi.”
“Không có hứng thú!”
Lục Trần trực tiếp từ chối.
Hắn đã nhìn ra không biết tên nhóc này chịu kích thích gì mà muốn tỷ thí luyện đan với hắn.
Hắn là một Đan Thánh thập phẩm, bắt nạt một Đan Thánh cửu phẩm, không có gì thú vị.
“Ngươi không luyện đan thì không được phép đi.” Ô Khung phóng ra khí thế bao phủ Lục Trần, đây là khí tức chuẩn Chí Tôn.
Lục Trần nhìn chằm chằm Ô Khung im lặng một trận, không rõ đối phương nối sai gân cốt nào mà chủ động tìm tai vạ.
“Được rồi, thỏa mãn nguyện vọng tìm tai vạ của ngươi.” Lục Trần cất giọng nói.
Lục Trần tới cổ thành vốn định điệu thấp làm việc, cũng làm xấu dung mạo thiếu nữ Hi đi theo, vẫn cho hắn chỉnh một chút con thiêu thân, trong lòng buồn bực không được.
Bây giờ nghĩ điệu thấp cũng không thể khiêm tốn.
Thấy vẻ mặt Lục Trần, trong lòng Ô Khung tràn đầy cười lạnh, đối phương cố ý làm ra một vẻ mặt khó chấp nhận, thật ra thì trong lòng đã vui mừng nở hoa.
Lục Trần hỏi: “Ngươi muốn so đan dược gì?”
Ô Khung nói: “Nhất Tả Thiên Lý đan, ngươi có dám không, người thua phải ăn hai viên.”
Đan dược cửu phẩm Ô Khung am hiểu nhất chính là Nhất Tả Thiên Lý đan, hắn nắm chắc phần thắng đối phương.
Người xung quanh thở dài, không nghĩ tới Ô Khung đánh cược lớn như vậy, lao nhao lộ ra vẻ mặt hưng phấn.
Nhất Tả Thiên Lý đan, nghe thấy tên thì biết không phải đồ tốt, loại đan dược này cho dù là Chí Tôn ăn cũng không gánh được, sẽ văn chương trôi chảy hai ba ngày.
Về phần võ giả cấp Thánh Vương ăn Nhất Tả Thiên Lý đan, ít nhất phải văn chương trôi chảy một tháng, mà Ô Khung nói người thua ăn hai viên, đây quả thực là một phen đánh cược động trời.
“Nhất Tả Thiên Lý đan.”
Cả mặt Lục Trần cổ quái, nói: “Ngươi xác định phải đấu loại đan dược này, còn phải ăn.”
Phương pháp luyện Nhất Tả Thiên Lý đan, ăn sẽ tiêu chảy, nghiêm trọng thì cửa thép cũng muốn kéo ra.
Khi Lục Trần ở mười vực đã nhìn qua phương pháp luyện đan, nhưng mà mười vực vẫn chưa có dược liệu, cũng không có cách nào luyện chế.
Trong mắt Ô Khung tràn đầy cười lạnh: “Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy.”
Lục Trần tử tế nhắc nhở một câu: “Không cần cược lớn như vậy, ngươi và ta cược đan phải thua không thể nghi ngờ.”
“Hừ!”
Ô Khung nghe thấy lời này thì khó chịu, cái gì gọi là thua không thể nghi ngờ.
Ô Khung hắn tốt xấu gì cũng là nhân vật phong vân đan giới của cổ thành, luyện đan chưa sợ người nào.
Lục Trần nói: “Ta không có dược liệu.”
Ô Khung lập tức nói: “Ta có.”
Vừa nói, hắn ném cho Lục Trần một chiếc nhẫn không gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận