Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 768: Tình thế nguy kịch (2)

Nếu như giết hết người, vậy chẳng phải chỉ còn mỗi cái gốc thôi sao.
“Lục thiếu, nơi này không nên nói chuyện, xin đến hoàng cung ngồi!” Thánh cảnh này làm ra tư thái mời.
Lục Trần không từ chối, thu lại pháp bảo phi hành, thân hình nhoáng lên, tiến vào trong hoàng cung.
Lần này hắn đi ngang qua Hoàng triều Phi Tuyết chủ yếu là tìm Hoàng chủ cùng nhau tiến về Hoàng triều Huyết Viêm, nên trước khi lên đường hắn không mang theo một cường giả nào cả.
Lần trước Phi Tuyết Hoàng chủ phớt lờ mệnh lệnh của cửu hoàng tử Hoàng triều Huyết Viêm ở lãnh địa gia tộc u Dương ở thành Vạn Trọng khiến hai bên trên cơ bản đã cạch mặt nhau.
Cho nên mới đặc biệt đến tìm Phi Tuyết Hoàng chủ hợp tác.
Mặc dù Phi Tuyết Hoàng chủ chỉ là một Thánh Quân, nhưng nếu có một món Thánh khí đứng đầu thì sẽ có thể chống lại Thánh Vương.
Cho nên hắn cũng không cần phải dẫn theo cường giả.
Mà hắn có thể cho Phi Tuyết Hoàng chủ mượn Thánh khí.
Đâu ngờ đi đến hoàng cung lại biết được Hoàng chủ bị Thánh Quân của Trớ Chú giới đánh lén, trúng nguyền rủa, bệnh nguy kịch.
“Hoàng chủ của các ngươi đâu, dẫn ta đi xem xem!” Lục Trần nói.
“Lục thiếu, mời bên này!” Một người nói.
Lục Trần đi theo một đám người tới một cung điện, tiến vào bên trong, trong chiếc chăn bông trên chiếc giường lớn màu vàng kim có một nam tử ốm yếu đang nằm, nam tử không còn thần uy như ngày xưa nữa, ánh mắt ngốc trệ mà lại đờ đẫn, trên mặt xuất hiện từng vằn dài hẹp quỷ dị đan xen ngang dọc, giống như thi thể lốm đốm.
Thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
Nhìn dáng vẻ không còn sống được bao lâu.
Bên giường có một nử tử có dáng người mảnh khảnh dựa sát mép giường thấp giọng nức nở.
“Lăng Y, đừng khóc!” Một lão giả đi qua đó, vỗ vỗ bả vai của nữ tử.
Nữ tử nâng khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ lên, hốc mắt đỏ bừng, thoạt nhìn có chút nhu nhược bất lực.
“Phụ hoàng!”
Nữ tử khóc ồ lên, nhào vào trong ngực của lão giả.
Phi Tuyết Hoàng chủ tên là Lăng Nguyên Cơ, mà nữ tử khóc thút thít trước mặt tên là Lăng Y, là con gái duy nhất của Phi Tuyết Hoàng chủ.
Lục Trần đi qua đó đánh giá Phi Tuyết Hoàng chủ, ánh mắt của người đó ngây ra nhưng vẫn còn giữ lại một tia thần trí, dường như nhận ra Lục Trần, ánh mắt lần nữa toả sáng một vòng, mấp máy khóe miệng nhưng lại há miệng thở dốc, không nói được gì cả.
“Hình như hết cứu được rồi!” Lục Trần đứng nói chuyện, nói trong lúc đám người đang đau khổ.
Quả thật hắn nói không sai, trong thân thể của Phi Tuyết Hoàng chủ tràn ngập nguyền rủa, nguyền rủa ăn mòn kinh mạch, huyết nhục, thần hồn, thuộc trạng thái nguy kịch, không thể chuyển mình.
Hơn nữa Hạ giới vẫn chưa nghiên cứu chế tạo ra đan dược miễn dịch với nguyền rủa, hoặc là sư phụ biết nhưng không công bố mà thôi.
“Ngươi...”
Thấy một thanh niên xa lạ đứng trước mặt phụ thân nói hết cứu được, nử tử nhào vào trong lòng lão giả ngẩng đầu lên, đôi mắt phun lửa nhìn chằm chằm Lục Trần.
“Lục thiếu, ngươi, ngươi có thể cứu Hoàng chủ không?”
“Lục thiếu, hy vọng ngươi có thể cứu Hoàng chủ!”
Đám người bên cạnh trực tiếp quỳ gối trên mặt đất, khẩn cầu nói.
Theo như bọn họ thấy, thân phận của Lục Trần cao quý, lại là đồ đệ của Hoa Điệp tiên tử, hẳn là có cách cứu Hoàng chủ.
“Bất lực!” Lục Trần nhún vai, nói: “Ít nhất hiện tại có lẽ vẫn chưa có đan dược có thể giải trừ nguyền rủa.”
Nghe được lời Lục Trần nói, trong ánh mắt người xung quanh đều lộ ra vẻ ảm đạm.
“Tìm người tu hành công pháp hỏa diễm đến xem xem có thể loại bỏ nguyền rủa hay không.” Lục Trần nói đến đây, đột nhiên ngây ra.
Chẳng phải bản thân hắn có một đóa thần hỏa sao?
“Có lẽ có thể thử xem!”
Một đám người trong phòng dùng ánh mắt chờ mong nhìn lấy Lục Trần.
“Lục thiếu, ngươi có cách sao?”
Vẻ mặt của đoàn người trong phòng kích động giống như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Cho dù là Lăng Y thì cũng ngước đôi mắt đẹp đỏ bừng nhìn chằm chằm Lục Trần, trong ánh mắt tràn ngập ánh sáng hy vọng.
“Còn nước còn tát!” Lục Trần nhún vai, cực kỳ bình tĩnh nói.
Trước kia hắn bị nguyền rủa nhập thể, trong nháy mắt đã dùng thần hỏa làm bốc hơi nguyền rủa, đây là vì nguyền rủa trong cơ thể hắn vốn không mạnh, cộng thêm nguyền rủa không có nghiêm trọng chiếm lĩnh thân thể.
Mà Phi Tuyết Hoàng chủ thì khác, đầu tiên là trúng nguyền rủa rất nặng, có thể khiến Thánh Quân không chống đỡ được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nguyền rủa ăn mòn toàn thân cho đến khi chết đi.
Tạm không nói nguyền rủa mạnh mẽ, chỉ nguyền rủa ăn mòn toàn thân đã không dễ xử lý.
Lục Trần cũng không biết Diệt Thế Hắc Diễm có tác dụng hay không.
Lục Trần ngồi ở bên giường, nắm lấy một cổ tay của Phi Tuyết Hoàng chủ, chỉ thấy trong bàn tay đối phương phun ra một luồng sương mù, phóng thích ra từ lỗ chân lông, tiến vào cánh tay của hắn.
Nhưng lúc tiến vào cánh tay hắn, Lục Trần đã vận chuyển thần hỏa.
Phụt phụt phụt!
Một làn khói đen bốc lên, nguyền rủa hoàn toàn biến mất.
Ý niệm Lục Trần vừa động, một tầng thần hỏa màu đen trải rộng bàn tay, khống chế thần hỏa tiến vào trong cổ tay Phi Tuyết Hoàng chủ.
Người xung quanh nhìn thấy hỏa diễm của Lục Trần, lập tức biết ngay là cách gì.
Dùng hỏa diễm để loại bỏ nguyền rủa, đây quả thật là một cách hữu ích.
Nhưng nguyền rủa trong cơ thể Hoàng chủ không tầm thường, không biết hỏa diễm mà Lục Trần nắm giữ có hiệu quả hay không.
Bọn họ chỉ có thể mong đợi có kỳ tích xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận