Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1262: Suýt chút bị ghìm chết(2)

“Có thể chủ nhân không biết, ta rất mẫn cảm với sát ý, nếu như có người lộ ra sát ý với ngươi, dù che giấu tốt hơn nữa ta cũng có thể cảm nhận được, nhưng thiếu nữ trước mắt không có sát ý với ngươi.”
“Không có sát ý sao?” Ánh mắt Lục Trần lóe lên, nói: “Vừa rồi ta bị đụng một cái, bay mấy vạn mét.”
“Hả?”
Lần này đến lượt Lục Thần kiếm hơi kinh ngạc.
Thể chất chủ nhân tuyệt đối mạnh như lông phượng lân giác, có thể đánh bay chủ nhân ít nhất cũng phải có tu vi Thiên Tôn cảnh.
Khí linh khẽ cảm nhận một lượt, kinh ngạc nói: “Kỳ lạ, ta không cảm nhận được bất kỳ linh lực dao động nào.”
“Ta nói đúng không.”
“Có lẽ có một khả năng là đối phương tu luyện công pháp độc đáo, ví dụ như tu Vu Thể giới chú trọng tu thân thể, linh lực dao động rất nhạt, nếu không cẩn thận cảm ứng thì sẽ không cảm ứng được, còn có mấy công pháp che giấu khí tức nữa.” Khí linh nói.
“Chủ nhân à, có phải ngươi rắc thính khắp nơi nên người dính thính mới tìm đến hay không.” Khí linh suy đoán.
Lục Trần uy hiếp nói: “Ta không ngại đổi khí linh cho Lục Thần kiếm đâu.”
Lần này, khí linh không dám nói chuyện nữa mà ngoan ngoãn nhẫn nhịn.
“Ngươi cứ đứng ở đó, biết chưa?” Lục Trần nhìn về phía thiếu nữ nói.
“Ồ!”
Thiếu nữ lại ngoan ngoãn đáp một tiếng.
Lục Trần rất hài lòng, thiếu nữ này tuy rất cổ quái nhưng cũng xem như nghe lời, hắn nhanh chóng bỏ chạy, cách đối phương càng xa càng tốt.
Hơn nữa, còn dùng Lôi Minh Thiên Quân.
Chạy chạy chạy, bỗng nhiên Lục Trần cảm giác một vật thể mềm mại nằm sấp trên lưng, đồng thời một âm thanh tò mò truyền đến: “Đại ca ca, chúng ta sắp đi đâu vậy?”
Lục Trần sợ hãi, lập tức thúc dục tu vi đánh bay đối phương.
Tuy nhiên, người nằm trên lưng hắn, bàn tay ngọc ôm lấy cổ hắn, lực lượng khủng bố vô biên đánh tới.
“Không, không thở được, buông, buông ra!” Lục Trần bị siết chặt cổ trợn trắng mắt, cổ họng thốt ra mấy chữ đứt quãng.
“Được!”
Thiếu nữ trên lưng ngoan ngoãn đáp lại, buông cánh tay ngọc trơn bóng như củ sen ra.
“Khụ khụ khụ!”
Lục Trần lớn tiếng ho khan, nước mắt đều sắp chảy ra, rất khó tin, vừa rồi hắn suýt chút nữa bị siết cổ chết.
Thiếu nữ trên lưng quả thực chính là quái vật, sức lực quá lớn rồi.
“Ngươi xuống cho ta!” Sau khi Lục Trần hòa hoãn lại, dường như là gầm gừ nói.
Từ trước đến giờ đều là hắn trêu chọc người khác, hiện giờ đến lượt hắn bị trêu chọc, cảm giác này rất khó chịu.
“Ta không xuống!” Thiếu nữ trên lưng nói: “Sau khi ta xuống, ngươi sẽ lại bỏ rơi ta.”
“Đậu phộng, ngươi xuống cho ta.” Lục Trần dùng sức lắc lắc cơ thể, muốn quăng đối phương xuống, nhưng cánh tay thiếu nữ lại ôm cổ hắn, một cảm giác hít thở không thông lại truyền đến.
“Ngoan, ta, ta sẽ không bỏ lại ngươi.” Lục Trần đỏ mặt tía tai, lúc sắp hít thở không thông, trong miệng mới nặn ra mấy chữ.
“Được!”
Lúc này thiếu nữ mới nghe lời, buông Lục Trần ra, sau đó đứng ở bên cạnh.
Vụt!
Lục Trần lập tức chạy trốn thật xa, mang theo vẻ đề phòng nồng đậm nhìn chằm chằm thiếu nữ đánh giá.
Tuy dáng vẻ của đối phương vô hại, vẻ mặt ngốc nghếch, nhưng Lục Trần thật sự rất sợ hãi, hai lần suýt chút nữa bị siết cổ đến chết khiến cho trong lòng hắn sợ sệt.
“Nghe đây, bây giờ chúng ta phải rời khỏi không gian hư vô này.” Lục Trần nhìn đối phương, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chúng ta phải tìm lối ra, chia nhau hành động, ngươi đi trái, ta sang phải, biết chưa?”
Lục Trần không biết lai lịch của thiếu nữ, hiện tại chỉ có thể làm ổn định đối phương.
Thấy Lục Trần nói nghiêm túc như vậy, thiếu nữ nghiêng đầu lộ ra vẻ ngây thơ: “Được.”
“Ừm, chúng ta chia nhau hành động trước đi, đợi lát nữa sẽ tập trung lại.” Lục Trần tiếp tục nghiêm túc dặn dò.
Lục Trần nói xong, xoay người chạy về phía bên trái, chạy một hơi mấy ngàn dặm, quay đầu lại nhìn thoáng qua, không phát hiện bóng dáng của thiếu nữ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Trần bắt đầu tìm kiếm cơn bão thật lớn, dọc theo đường đi nhìn thấy mấy chỗ cơn bão xé rách không gian nhưng khe hở quá nhỏ, thoáng qua rồi biến mất, không đủ để hắn đi ra ngoài.
“Chết tiệt, sao ta lại quên mất vậy!” Đột nhiên Lục Trần vỗ đầu, thầm mắng mình ngốc.
Một loạt cổ quái của thiếu nữ trước đó đã cắt đứt mạch suy nghĩ tỉnh táo của hắn.
Lục Trần thở dài một hơi, lấy ra Lục Thần kiếm, rót linh lực vào bên trong, kiếm ý trên thân Lục Thần kiếm chuyển động, một lực lượng xé rách mạnh mẽ xuất hiện.
Lục Trần vẽ một đường về phía hư không trước mặt, không gian bị kiếm khí chia làm hai, lúc này Lục Trần nhảy lên, đi đến ngoại giới từ loạn lưu hư không.
Lúc này chỗ hắn đứng là một mảng núi, dưới chân là đại địa mênh mông, liếc mắt nhìn đi, gợn sóng mà lại tráng lệ.
“Nơi này hẳn là Sơn Hải giới!” Đôi mắt Lục Trần nhìn ra phiến thanh sơn lục thủy, lẩm bẩm nói.
Hắn ngồi Truyền tống trận cấp Đế ở Phù Bài không gian đi đến Sơn Hải giới đại khái một tháng là có thể đến, mà thời gian hắn bị cơn bão cắn nuốt đã trôi qua hơn hai mươi ngày, đã xuyên qua không gian vô hạn mênh mông đến Sơn Hải giới.
“Đù, thân là đệ tử Kiếm Đế cung, vậy mà ta lại không biết tọa độ của Sơn Hải giới.” Lục Trần sờ mũi, điều này nói ra hơi mất mặt.
“Bỏ đi, tìm một thành trì hỏi tình hình trước đã.”
Kiếm Đế cung là thế lực siêu cấp, kiếm tu truyền đạo thánh địa, danh chấn Sơn Hải giới, không ai không biết không ai không hay, tùy tiện tìm một thành trì có người hẳn là có thể nghe ngóng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận