Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1109: Nói xấu

Mặc dù Tề Dương nắm giữ quy tắc lôi đình nhưng cũng sẽ trúng nguyền rủa, chỉ là sức kháng cự mạnh hơn những người khác một chút mà thôi.
Viên Chính Thanh bị Tề Dương nói toạc ra, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng, khó coi đến cực điểm.
Nếu như nói trước khi Yến Tử Hiên đến, có thể Viên Chính Thanh còn dám có chút tâm tư nhỏ với Lục Trần, nhưng thấy Yến Tử Hiên quen thuộc với đối phương như thế, chút tâm tư nhỏ đó cũng không dám có nữa.
“Bại thì bại, có gì mà mất mặt!” Tề Dương tiếp tục lạnh lùng nói: “Còn nữa, ngươi nợ ta Chí Tôn dịch thập phẩm, sau khi trở về Sơn Hải giới, hãy đưa đến Đao Thần điện cho ta, nếu như đổi ý thì ngươi đợi đấy.”
Tề Dương càng nói càng giận, nghĩ đến Viên Chính Thanh bỏ lại hắn một mình mà chạy trốn.
Tề Dương thấy Lục Trần phủ nhận, Yến Tử Hiên đệm ở bên cạnh, trong lòng thầm mắng bản thân chính là kẻ ngốc, Yến Tử Hiên là huynh đệ của đối phương, tất nhiên sẽ hướng về phía sư đệ, không hướng về người ngoài như hắn, tại sao hắn lại đi ra để bị vả mặt chứ, bây giờ thì hay rồi, mất hết mặt mũi, nhẫn không gian cũng không lấy lại được.
Đúng là được một mất mười.
Sau khi xảy ra chuyện ở giữa, đoàn người đã đi đến nơi sâu của vùng đất chôn vùi, xung quanh lờ mờ một mảng, có khí tức u ám tràn ngập, xa xa, ngẫu nhiên nổi lên một tiếng bén nhọn đáng sợ, đây là cơn bão không gian khiến người ta sợ hãi đến cực điểm, có cơn bão có thể xé người thành mảnh nhỏ, có cơn bão có thể đẩy người vào trong loạn lưu hư không.
Đám thiên tài của Thượng giới đều cảm nhận được nơi đây bất thường, tinh thần ngưng đọng, chú ý nguy hiểm của bốn phía.
“Chính là nơi này!”
Tô Mục Đồng một mực không nói chuyện đột nhiên mở miệng, tinh thần ảm đạm một mảng nhìn nơi này.
Lúc trước, chủ nhân chia tay với hắn ở nơi này, bây giờ đã không còn nhìn thấy chủ nhân nữa.
Người xung quanh nghe vậy, phân tán ra, từng luồng thần niệm cực mạnh bao phủ vùng đất chôn vùi này, ngoại trừ ngẫu nhiên có thể quét được phần còn lại của tứ chi trôi nổi, binh khí bị tổn hại… thì vốn không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào liên quan đến Hư Không chi chủ.
Lúc này, Mai Anh Lạc luôn trong trạng thái cao ngạo lạnh lùng quay đầu nhìn về phía Tô Mục Đồng, khuôn mặt nghiêm túc hỏi: “Lúc trước Hư Không tiền bối hạ giới đến, bên mình có mang theo món Đế khí đó đúng không.’
Lời của Mai Anh Lạc thu hút người xung quanh nhìn về phía Tô Mục Đồng.
“Đế khí, lẽ nào là Hư Không Thành Bảo trong truyền thuyết sao.”
“Đế khí trong truyền thuyết, chỉ nghe qua, chưa từng thấy!”
Người xung quanh xì xào bàn tán, trong ánh mắt mang theo vẻ nhiệt huyết.
Đám người này sinh ra chưa đủ vạn năm, là nhóm cường giả trẻ tuổi nhất Sơn Hải giới, Hư Không chi chủ là cường giả đã ngã xuống hơn trăm vạn năm, cách bọn họ quá xa xôi.
Lúc đó, Hư Không chi chủ đứng thứ mười ở Đế bảng, mạnh mẽ đến cực điểm, là võ giả có thiên phú lĩnh ngộ hư không mạnh nhất lúc ấy, bước xa nhất trên con đường hư không kể cả lĩnh ngộ quy tắc Hư Không, tức là Thần Hoàng Nữ Đế Diêu Hi phong hoa tuyệt đại của Sơn Hải giới cũng không sánh được Hư Không chi chủ trên con đường hư không này.
Thiên tài Thượng giới chìm vào khiếp sợ rất sâu.
Ánh mắt Lục Trần nhìn về phía Yến Tử Hiên, người sau hiểu ý, giải thích: “Hư Không Thành Bảo là một món Đế khí, món Đế khí này dùng thần liệu hiếm có chế tạo thành, khắc ấn quy tắc Hư Không, có thể ẩn nấp trong hư không, hơn nữa đúng như tên gọi, là một thành trì di động có thể ẩn nấp, bên trong ít nhất có thể chứa hơn trăm vạn người.”
“Năm đó dựa vào Đế khí này đã cất giấu trăm vạn tinh nhuệ ở bên trong, xuyên qua chiến trường, xuất quỷ nhập thần, khiến mấy cường tộc Thiên Yêu giới bị thương nặng. Đương nhiên đây chỉ là truyền thuyết, lai lịch quá lâu, ta cũng chưa từng thấy qua món Đế khí này.”
Yến Tử Hiên giải thích cho Lục Trần đôi chút về Hư Không Thành Bảo, trong mắt Lục Trần lộ ra vẻ hứng thú.
Tất cả mọi người nhìn chăm chú vào Tô Mục Đồng, người sau chậm rãi mở miệng nói: “Không sai, quả thật năm đó chủ nhân đã mang theo Hư Không Thành Bảo hạ giới.”
Lời này khiến cho sắc mặt mọi người thay đổi.
Hư Không Thành Bảo là một món Đế khí có linh trí, có thể ẩn nấp ở trong hư không, dù là Đế giả cũng khó có thể phát hiện, hoặc là nói hoàn toàn không phát hiện được, dựa vào những Thánh Quân như bọn họ, muốn tìm ra Hư Không Thành bảo ẩn nấp trong hư vô giống như mò kim đáy biển, khó khăn không gì sánh được.
Cũng giống như nói, Hư Không Thành Bảo ở trước mặt bọn họ, bọn họ cũng không phát hiện được, nguyên nhân là tính ẩn nấp của Hư Không Thành Bảo quá mạnh.
“Đồ vật chủ nhân để lại có thể ở bên trong Hư Không Thành Bảo, chỉ xem các ngươi có vận may có được thứ đó hay không.” Tô Mục Đồng thu hết vẻ mặt của mọi người vào đáy mắt, hừ lạnh nói.
Mai Anh Lạc nhìn về phía Tô Mục Đồng, mở miệng hỏi: “Tiền bối có cách nào triệu hoán Hư Không Thành Bảo hay không.”
“Không!”
Tô Mục Đồng chắc chắn trả lời một câu.
Lần này khiến mọi người khó khăn rồi, muốn tìm được Đế khí này đối với bọn họ quả thực khó như lên trời.
Chỉ là mục đích xuống mười vực của bọn họ là vì Đế chi bản nguyên nên không thể dễ dàng buông bỏ như vậy, đoàn người lần lượt tản ra, thần niệm mạnh mẽ càn quét không gian mênh mông, hy vọng tìm được Hư Không Thành Bảo từ trong hư vô, thậm chí có người mở miệng hét lớn khí linh đại nhân, đồng thời bẩm báo mình đến từ Sơn Hải giới, hy vọng Hư Không Thành Bảo chủ động xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận