Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1202: Ngư Vương

“Đợi Số Một đi ra ngoài, ta sẽ cho hắn biết cái gì gọi là tuyệt vọng.” Thiên Yêu ném bể thủy tinh truyền tin siết chặt nắm đấm, lửa giận trong mắt đang thiêu đốt.
Bọn họ sắp xếp Số Một vào bắt đệ tử của Kiếm Đế cung, đợi một năm rồi lại một năm, cũng không có tin chiến thắng truyền về.
Thì ra là cái thằng chó này chạy đi câu cá.
Số Một này thật sự là càng ngày càng phiêu.
Biển lửa!
Giờ phút này Lục Trần không rảnh bận tâm con Thiên Yêu đang nổi khùng ở đầu kia thủy tinh truyền tin, bởi vì hắn trúng món độc đắc.
Dựa vào sức kéo mà dây câu truyền tới là biết con cá này không tầm thường.
Lục Trần suýt chút nữa bị kéo vào trong biển lửa.
Đoán chừng con cá này có thể còn lớn hơn con cá dài ba mươi tám mét lần trước.
Hỏa ngư bị móc câu đang dùng sức ở trong biển lửa, cố gắng muốn thoát khỏi lưỡi câu, sức mạnh tựa ngàn tấn truyền đến trên tay Lục Trần, suýt nữa khiến dây câu đứt lìa.
May mà cần câu, dây câu, lưỡi câu dùng pháp lực ngưng tụ, độ bền bỉ của nó quyết định bởi thực lực của người thi triển thuật pháp.
Cần câu đã sớm cong thành hình móng ngựa, Lục Trần cảm giác sớm muộn gì cũng sẽ nứt gãy.
“Mẹ nó ta câu cá hay câu rồng thế, sao sức mạnh này lớn quá vậy.” Hai tay Lục Trần nắm cần câu thật chặt, cố gắng hết sức nhưng vẫn bị cá kéo đi, căn bản không đứng vững.
Lục Trần bi kịch phát hiện, sức mạnh của con cá này quá kinh khủng, hắn dùng ra khí lực bú sữa cũng kéo không được, chỉ có thể mặc cho con cá kéo hắn.
Lục Trần không có cách nào, chạy thật nhanh dọc theo bên bờ, bị cá kéo chạy.
Nếu không nhất định cần câu sẽ đứt gãy.
Lục Trần bị cá kéo vài chục dặm, sau đó thấy hai thiếu nữ cũng câu cá.
Số tuổi hai người không lớn, nhìn mặt mũi khoảng hai mươi tuổi, mặc dù ngũ quan chưa nói đến tuyệt sắc nhưng có chút xinh đẹp, hơn nữa tu vi rất cao.
Đây là hai thiếu nữ thanh xuân chuẩn Chí Tôn.
“n Côn, sao ngươi lại ở nơi này?”
Không biết đã bao nhiêu người từng nói lời này.
“n Côn, ngươi câu được cá lớn rồi à?”
Đây là câu hỏi của một thiếu nữ khác.
Hai cặp mắt xinh đẹp quét tới quét lui trên người Lục Trần.
“Không kịp giải thích, mau tới giúp đỡ.” Lục Trần nhìn về phía hai thiếu nữ nói một câu thật nhanh, khi nói chuyện, chân của hắn đã chống lên một khối đá nhô ra, cố gắng tránh bị kéo vào biển lửa.
Hai cánh tay hắn nổi đầy gân xanh, ổn định cần câu, nhưng mà cảm giác sắp không kiên trì nổi.
Bởi vì cá không bơi dọc theo biên giới mà là bơi về phía chỗ sâu của biển lửa.
Mặc dù hai thiếu nữ kinh ngạc tu vi của n Côn mới là Thánh Vương sơ kỳ lại dám chạy đến biển lửa câu cá, chẳng qua nghe thấy từ giúp đỡ, vẫn là buông cần câu trong tay tới giúp.
Có hai thiếu nữ trợ giúp, lập tức áp lực của Lục Trần giảm đi rất nhiều, cuối cùng có thể thở một hơi rồi.
“n Côn, con có mà ngươi câu này không nhỏ.”
“Có thể là Ngư Vương!”
Hai thiếu nữ vừa tiếp xúc cần câu, cảm nhận được sức mạnh hỏa ngư truyền tới, thần sắc trên mặt lộ ra vẻ kích động.
Hỏa ngư trong biển lửa có thể rất dài, từ vài mét đến ngàn mét cũng có, hỏa ngư dài trăm trượng có thể gọi là Ngư Vương.
Hoả Hành cung từng có người câu được Ngư Vương, lịch sử ghi chép Ngư Vương lớn nhất dài năm trăm mét.
“Không hay rồi, dây câu sắp đứt gãy.” Một thiếu nữ cau mày nói, lập tức thi triển pháp lực, song chưởng xuất hiện ánh sáng mờ nhạt.
Cần câu Lục Trần dùng pháp lực biến ảo vốn lắc lư muốn gãy, bất cứ lúc nào cũng có thể nứt vỡ, nhưng có sự giúp đỡ của hai chuẩn Chí Tôn thì lập tức ổn định lại.
Mặc dù có hai thiếu nữ hỗ trợ, nhưng mà ba người cũng bị lôi kéo đi, bởi vì con cá cắn câu quá lớn.
Ba người bị bắt đi dọc theo bờ, dọc theo đường đi lại gặp được hai nam tử.
“Vãi chưởng, ba người hợp lực cũng kéo không nổi, đây là câu được Ngư Vương à?” Hai nam tử câu cá thấy một màn như vậy, đôi mắt kinh hãi sắp trợn lồi ra ngoài.
“Nhìn cái gì vậy, còn không mau tới giúp đỡ.” Một thiếu nữ quát.
Hai nam tử đặt cần câu xuống, gia nhập nhóm giúp đỡ.
Kết quả vẫn vậy, bị cá lôi kéo đi.
Chẳng qua là bốn người bị lôi đi, con hàng Lục Trần không biết đã rời hai tay khỏi cần câu từ khi nào, ở bên cạnh xem kịch vui, thỉnh thoảng trong miệng còn phun ra một câu cố lên.
Sở dĩ Lục Trần rời đi thần không biết quỷ không hay, nguyên nhân là không muốn bại lộ thân phận.
Bởi vì thanh niên n Côn ám sát hắn dường như rất nổi danh ở Hoả Hành cung, mọi người thế mà đều biết, hơn nữa n Côn là yêu, khí tức của yêu lực và linh lực là hai loại, nếu như thúc giục tu vi sẽ bị bại lộ.
Hai thiếu nữ thanh xuân mới vừa rồi bởi vì đắm chìm trong kinh ngạc có thể câu được Ngư Vương, không cảm ứng được khí tức có chỗ bất đồng.
Nếu hắn cùng giúp thì sẽ bị nhận ra.
Động tĩnh nơi này rất lớn, người câu cá xung quanh lao nhao chạy tới tham gia náo nhiệt, thậm chí có người hét lớn một câu: “n Côn câu được Ngư Vương rồi.”
Âm thanh kia như sấm, truyền mấy trăm dặm, bị càng nhiều người nghe thấy.
“Con mẹ nó…” Lục Trần nghe thấy tiếng hô, sắc mặt lập tức đen lại, tức muốn đánh người.
Trên thực tế, Lục Trần cũng không nghĩ dẫn đến động tĩnh lớn thế này, bởi vì càng ngày càng nhiều người tới đây hội tụ, ắt sẽ khiến hắn bại lộ thân phận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận