Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 945: Cửu Phệ Thiên Công

"Nhưng bộ Thiên Công này cực kỳ quái dị, không thể hút linh khí vào trong cơ thể nhưng theo lý thuyết lại có thể tu luyện được. Mãi cho đến khi ta gặp được ngươi, ngươi đã có thể luyện thành công ngay từ đầu, vì vậy ngươi chính là tương lai của Sơn Hải giới."
Khí linh tháp Đông Hoàng cười nói: "Đúng đúng đúng, quả thực là như vậy. Không biết ban đầu đã có bao nhiêu cường giả thử luyện bộ công pháp này, thậm chí cả Đông Hoàng thiên đế đã luyện qua mà còn không luyện được. Trong mấy trăm vạn năm qua, chỉ có mình ngươi thành công."
Giọng nói của khí linh tháp Đông Hoàng vô cùng phấn khởi, bởi vì tu luyện thành công bộ Thiên Công này đồng nghĩa với việc trong tương lai sẽ tạo ra một quái vật đáng sợ, ít nhất là có thể bảo vệ được sự bình yên của Sơn Hải giới.
Lục Trần xoa mũi, nhìn Kha Dĩ Nhu nói: "Sư phụ, hoá ra ngươi nhận ta làm đồ đệ là vì ta có thể luyện được công pháp này."
Lục Trần hơi thất vọng, hoá ra các sư phụ thu hắn làm đệ tử bởi vì lý do này chứ không phải vì cái gì khác, chẳng hạn như gương mặt đẹp trai của hắn v.v
Kha Dĩ Nhu cong môi cười nói: "Không thì ngươi cho là...."
Lục Trần lắc đầu, tỏ ra vẻ đắc ý và tự luyến nói: "Ta còn tưởng do nhìn trúng vẻ ngoài đẹp trai của ta nên sư phụ mới nhận ta làm đồ đệ chứ."
Kha Dĩ Nhu nâng bàn tay ngọc thon dài trắng nõn, ngón giữa cong lên thưởng cho Lục Trần một cái cốc đầu, sau đó khẽ trách một câu: "Không biết lớn nhỏ."
"Á..."
Lục Trần kêu đau một tiếng, sau đó lấy hai tay che trán.
Lục Trần hít một hơi khí lạnh, đây không phải giả bộ, sư phụ đánh đau đến nỗi hắn có cảm giác như vùng da ở giữa trán sắp rách ra, Lục Trần nhất thời rưng rưng, hốc mắt nổi lên một tầng hơi nước.
Huyết Oán Mãng Ngưu vẫn còn đang đứng tại chỗ nghi ngờ nhân sinh. Hồi đó, Sơn Hải giới bắt được một con Thôn Phệ thú, sau đó nghiên cứu ra Cửu Phệ Thiên Công, cả hoàng tộc Sơn Hải giới đều có bộ công pháp này và truyền dạy nó trên toàn thế giới, nhưng không một ai thành công. Trước đây Huyết Oán Mãng Ngưu cũng từng tu luyện nhưng tất nhiên là không thể luyện được.
Tất cả biết được rằng không ai trong Sơn Hải giới có thể tu luyện thành công, khi họ đang thở dài một hơi thì nhiều hoàng tộc Thiên Yêu cũng cười nhạo Sơn Hải giới một trận.
Nhưng hiện giờ, thực sự có người đã tu luyện thành công.
Kha Dĩ Nhu nói tiếp: "Sau này lên Cửu Thiên, ngươi tuyệt đối không được nói chuyện đã tu luyện thành công công pháp này ra ngoài, nếu không sẽ gặp phải đại hoạ."
Lục Trần hờ hững đáp: "Có nguy hiểm gì được chắc, không phải còn có các sư phụ sao?"
Kha Dĩ Nhu bất lực, nhưng vẫn nghiêm túc cảnh cáo một câu: "Nếu tin tức bị lộ ra, ngươi sẽ bị Thiên Yêu giới tấn công, thậm chí các thiên yêu đồng cấp với sư phụ cũng sẽ tới giết ngươi, khi đó sư phụ không thể bảo vệ ngươi mọi lúc mọi nơi được."
"Đương nhiên, chỉ cần giữ bí mật về công pháp này, ngươi có tha hồ làm loạn ở Cửu Thiên cũng chẳng sao cả." Ngưng một chút, Kha Dĩ Nhu lại bổ sung.
Kha Dĩ Nhu cũng biết Lục Trần ồn ào vô cùng, cho dù có vào Cửu Thiên cũng vậy. Nhưng với tu vi của các nàng có thể để Lục Trần gây rối tuỳ thích với tiền đề không nói ra chuyện tu luyện công pháp.
"Sư phụ, ta biết rồi."
Hắn cũng không phải tên ngốc, sao có thể lan truyền cho cả thế giới về chuyện mình tu luyện công pháp, ngộ nhỡ thật sự thu hút phải cường giả vô song, e rằng hắn chết lúc nào cũng không hay.
"Ngoài ra, trong không gian này còn có hai con thiên yêu trong không gian là Tam Đầu Ngạc và Hư Không Thử. Ừm, ngươi hãy đi hấp thụ những quy tắc của chúng đi." Kha Dĩ Nhu nói.
Ban đầu, Kha Dĩ Nhu giữ lại mấy con yêu thú để suy ngẫm về những quy tắc mà thiên yêu am hiểu, xem xem có thể ra được ý tưởng nào không, nhưng sau mấy trăm năm nghiên cứu cũng không có gợi ý nào cả, vậy chẳng bằng để lại cho Lục Trần.
Lục Trần nói: "Được rồi, nhưng mà giờ ta đói lắm, muốn ăn cho đã cái bụng."
Sau khi tu luyện một thời gian dài, hắn đã đói lắm rồi, mặc dù không ngừng hấp thu linh khí bảo đảm sẽ không chết đói nhưng để bụng rỗng vô cùng khó chịu.
Lúc lâu sau.
Một bàn đầy ắp những món ngon thịnh soạn như thịt bò kho tàu, thăn bò thơm phức, nầm bò hấp, rau trộn đuôi bò, xương bò nướng.
Đây là một bàn tiệc đầy ắp thịt bò với đủ màu sắc và hương vị.
Một canh giờ trước, Lục Trần định ra ngoài kiếm ăn, trong nhẫn không gian vẫn còn rất nhiều thịt rồng những hắn chưa ăn đến. Trước khi đi, sư phụ nói giữ lại Huyết Oán Mãng Ngưu cũng vô dụng, vì vậy Lục Trần búng ngón tay, một tia kiếm ý sắc bén xé toạc đầu Huyết Oán Mãng Ngưu.
Sau khi Huyết Oán Mãng Ngưu bị đánh chết đã hiện ra bản thể là một con bò lớn.
Bề ngoài của Huyết Oán Mãng Ngưu không khác gì bò bình thường, chỉ khác là nó có bộ da màu đỏ, ngay cả cặp sừng cũng mang sắc máu. Khi nhìn thấy miếng thịt bò nặng đến mấy vạn cân, Lục Trần đã nảy ra một ý tưởng.
Vì vậy, một bàn tiệc thịt bò thịnh soạn đã ra đời.
Không khí dày đặc mùi thơm quyến rũ mấy con sâu tham lam trong bụng Lục Trần, hắn xoa xoa tay nói: "Sư phụ, nếu ngươi không ăn, ta sẽ động đũa đó."
"Ngươi ăn đi."
Kha Dĩ Nhu đứng bên cạnh, đôi mắt đẹp xuất hiện ý cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận