Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1104: Tìm kiếm truyền thừa của Hư Không chi chủ

Tô Mục Đồng nghe thấy lời của Thần Mục, không biết nên giận hay nên đau lòng, đối phương nói là sự thật, xác suất chủ nhân ngã xuống thật sự rất lớn, ngay cả sâu trong đáy lòng hắn cũng thừa nhận chủ nhân đã ngã xuống.
Chỉ là hắn không muốn chủ nhân chết, trong lòng còn mơ tưởng chủ nhân còn sống.
“Thời gian Hư Không tiền bối không có ở Sơn Hải giới, đại quân toàn diện của Thiên Yêu giới đã áp tiến, Sơn Hải giới tràn đầy nguy cơ, trong thời gian mấy chục vạn năm đã mất năm giới thành, chính là vì không ai có thể giám sát giống như Hư Không tiền bối, cho nên bọn ta cần bản nguyên của Hư Không tiền bối!” Thấy Tô Mục Đồng im lặng, Thần Mục lần nữa mở miệng.
“Năm đó Tô tiền bối đi theo Hư Không tiền bối hạ giới, có lẽ biết được Hư Không tiền bối ngã xuống ở nơi nào.” Thần Mục tiếp tục hỏi.
“Biết.” Sắc mặt Tô Mục Đồng lạnh lẽo trả lời một câu.
“Mặc dù chủ nhân của ta đã chết nhưng cống hiến chủ nhân đã làm cho Sơn Hải giới lại không thể xóa đi, giống như Đông Hoàng thiên đế vậy, ta hy vọng những tiểu bối các ngươi đừng quên sự tích của chủ nhân.”
Thần Mục hơi khom người, đáp lại một câu: “Hư Không tiền bối sẽ nổi danh muôn đời, sẽ không bị người quên lãng.”
“Hiện giờ, chín tầng trời cũng có quỹ tích hoạt động của Thiên Yêu, nếu như tâm của Tô tiền bối buộc ở Sơn Hải giới thì nên nói cho bọn ta biết tung tích.” Thấy Tô Mục Đồng im lặng, Thần Mục tiếp tục nói.
“Thằng nhãi, ngươi muốn có được truyền thừa của chủ nhân không, ngươi cũng có thể đến!” Đột nhiên Tô Mục Đồng quay đầu, nhìn về phía Lục Trần nói.
Tô Mục Đồng biết chỉ sợ chủ nhân đã chết, nhưng truyền thừa chủ nhân để lại có thể tạo phúc cho Sơn Hải giới, nhất định phải giao ra, hắn không ưa người của Sơn Hải giới, nếu như có thể, vẫn là hy vọng Lục Trần đạt được.
“Ta cũng đi…”
Lục Trần vẫn chưa mở miệng, Liễu Khuynh Thành bên cạnh đã kích động nói.
“Không được!” Lục Trần nhìn thoáng qua sư muội vui vẻ, nghiêm khắc từ chối.
Lần này tranh đoạt truyền thừa của Hư Không chi chủ là tranh đoạt cùng một nhóm thiên kiêu của Thượng giới, phần lớn hắn không sợ ai nhưng có một phần nhỏ gây áp lực cho hắn, hơn nữa mỗi một người đó đều có át chủ bài, đối với hắn đều có nguy hiểm cực lớn, cho nên không hy vọng sư muội cùng đi mạo hiểm.
“Sư…huynh…” Liễu Khuynh Thành lắc lư cánh tay của Lục Trần, kéo dài âm thanh làm nũng.
“Đi theo ta, không được chạy lung tung!” Lục Trần không có chính kiến, chưa đến một giây đã chìm vào thế công làm nũng của sư muội.
“Ta biết ngay là sư huynh tốt nhất!” Vẻ mặt Liễu Khuynh Thành tràn đầy vui mừng, ánh mắt cong cong như trăng lưỡi liềm.
“Có phải bọn ta cũng có thể đi…” Đám người Cảnh Tử Mặc liếm khóe miệng, vẻ mặt chờ mong.
Mặc dù không biết Hư Không chi chủ mạnh bao nhiêu, nhưng có nhiều thiên kiêu xuống từ Thượng giới, thoạt nhìn rất quan trọng, cho nên tâm tư bọn họ lung lay, cũng muốn tham gia vào.
“Đương nhiên các ngươi cũng có thể!” Tô Mục Đồng nhìn mấy người họ một cái, mở miệng nói: “Chỉ là các người hoàn toàn không có thực lực cạnh tranh.”
Không phải Tô Mục Đồng xem thường bọn họ, mà là ba người bọn họ và thiên tài của Thượng giới thật sự chênh lệch rất lớn.
“Tiền bối, mặc dù nói như vậy, nhưng muốn đạt được truyền thừa cũng có vận may nhất định, Cao Hiên ta cái gì cũng thiếu, chỉ là không thiếu vận may!” Vẻ mặt Cao Hiên thích thú ảo tưởng.
“Tùy người thôi!” Tô Mục Đồng không khuyên giải nữa, bóng dáng chợt lóe, bay ra khỏi khách điếm, sau đó nhảy lên không trung.
Một nhóm người đuổi theo bước chân của Tô Mục Đồng, bay ra ngoài, lúc bọn họ rời đi, bốn phương tám hướng bắn đến từng luồng cầu vồng, mỗi một khí tức tản ra đều khổng bố đến cực điểm, vô cùng hùng hậu, những người này đều là thiên kiêu đến từ Thượng giới.
Trước đó Thần Mục đến gặp Tô Mục Đồng đã âm thầm quan sát nhất cử nhất động, thấy Tô Mục Đồng dẫn một nhóm người ra khỏi thành, tất nhiên là cũng đi theo.
Tổng cộng có hơn mười người, phần lớn đều rất xa lạ, chỉ là trong số những người này lại có người mà Lục Trần quen biết, ví dụ như đám người Lộc Minh, Tượng Mãng, Viên Chính Thanh, Tề Dương.
Bốn người này nhìn thấy Lục Trần, sắc mặt đều không được tự nhiên.
Thiên Tôn pháp chỉ của Lộc Minh đang nằm ở Lục Trần, Viên Chính Thanh bị Lục Trần đánh nát thân thể, suýt chút thì chết, Tề Dương còn cầm nhẫn không gian ra mua lại một cái mạng.
“Hì, tên nhãi sắc mặt xám xịt, đứng lại cho ông, nhìn cái gì mà nhìn, nói ngươi đấy, ta muốn vặn đầu người làm quả bóng!” Vu Chiến bên trong đám người nhìn thấy Viên Chính Thanh, lớn tiếng quát.
Vu Chiến nói xong, cánh tay nâng lên, nâng quyền lên ầm một cái, một quyền ấn đáng sợ gào thét về phía Viên Chính Thanh.
“Mẹ kiếp, ngươi là ai?”
Bóng dáng Viên Chính Thanh chợt lóe, né quyền ấn của Vu Chiến, đồng thời âm thanh giận dữ truyền đến.
Viên Chính Thanh nhìn chằm chằm Vu Chiến, vừa tức vừa giận, mấy tháng trước, tên nhãi này đã theo dõi hắn, mặc dù Vu Thể giới và Trớ Chú giới từ trước đến nay bất hòa, thường xuyên có xung đột, mấy chục vạn năm trước, trung cao tầng chơi cờ đã lừa một đám vu của Vu Thể giới cùng với một Đại Vu, nhưng Viên Chính Thanh thề bản thân hoàn toàn không đắc tội với người này.
Không rõ tại sao người này nhìn thấy hắn cứ giống như mất trí vậy.
“Thấy ngươi không thuận mắt, muốn đánh ngươi một trận!” Vu Chiến nói xong, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh Lang Nha bổng, cánh tay vung lên, chào đón về phía ót của Viên Chính Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận