Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1271: Phú bà

Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thiếu nữ bị Trịnh Thuần Quân dẫn đi đã trở lại từ khi nào, xinh đẹp đứng ở phía sau hắn, ánh mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm hắn.
“Sao ngươi giống quỷ vậy, ngay cả âm thanh cũng không có.” Tay Lục Trần run rẩy, thiếu chút nữa nổ lò.
“Đại ca ca!”
Âm thanh thiếu nữ giòn tan hét lên một tiếng, vươn một tay sờ về phía bả vai Lục Trần.
“Tỷ, ta sai rồi, ta quỳ xuống với ngươi, ngươi đừng qua đây được không?” Lục Trần như muốn quỳ xuống thiếu nữ ngay tại chỗ, thân thể nhỏ bé này của hắn hoàn toàn không chịu nổi đụng chạm của đối phương.
“Đại ca ca, không sao, ta có thể khống chế lực lượng rồi, lão gia gia đó đã nói với ta rất nhiều.” Khuôn mặt thiếu nữ trắng như tuyết, lông mi dài chớp chớp, chờ mong nói.
“Thật, thật sao?” Vẻ mặt Lục Trần nghi ngờ, thật sự là bị đối phương tạo ra bóng ma tâm lý, từ trước đến giờ hắn chưa từng sợ như vậy, ở trong lòng hắn, thiếu nữ này còn đáng sợ hơn tam sư phụ.
Tuy vết thương rất nhỏ, không đáng kể với hắn, chỉ cần băng một hai ngày là ổn.
Nhưng bản thân không phải thích ngược, cần gì phải chịu tội.
“Thật, ngươi phải tin ta!” Thiếu nữ nghiêng đầu, ngây thơ nói.
Lục Trần hơi buông lỏng cảnh giác, cắn răng nói: “Được, ta tin ngươi một lần.”
Thiếu nữ thò bàn tay ra đặt trên vai Lục Trần, mọi thứ bình an vô sự, tảng đá lớn trong lòng Lục Trần cuối cùng cũng rơi xuống đất.
“A…”
Cũng vào lúc này, thiếu nữ đột nhiên kêu lên một tiếng, sau đó vỗ mạnh Lục Trần một cái.
Lục Trần phản xạ có điều kiện, vút một tiếng, chạy ra thật xa.
Nhưng trên vai vốn không có bất kỳ cảm giác đau đớn nào truyền đến, đang lúc nghi ngờ thì hắn nghe được một tiếng cười như chuông bạc.
Hắn quay đầu lại, lập tức thấy thiếu nữ cười khanh khách, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng tràn đầy vẻ hẹp hòi.
“Đại ca ca, ta lừa ngươi thôi!” Thiếu nữ thè lưỡi, làm mặt quỷ với Lục Trần.
“Thần ơi, cứu ta, hãy đưa tiểu yêu tinh tra tấn người này đi đi!” Trong lòng Lục Trần hò hét.
Lục Trần đi tới, vẻ mặt không tốt nhìn chằm chằm người đó, thấy người đó chột dạ cúi đầu, mới đen mặt nói: “Không nên quấy rầy ta luyện đan.”
“Ồ!”
Thiếu nữ thấy hình như Lục Trần hơi tức giận, hai tay khép lại, đứng ngẩn người tại chỗ.
Lục Trần tiếp tục luyện chế đan dược, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, lập tức hỏi: “Ngươi nhớ rõ ngươi tên gì không?”
Trịnh Thuần Quân suy đoán thiếu nữ trước mắt đến từ giới khác, điều này khiến Lục Trần rất tò mò thân phận của nàng, sao nàng đến Sơn Hải giới được, sao có thể lơ lửng bên trong loạn lưu hư không, nàng còn không có trí nhớ, lẽ nào là mất trí nhớ sao.
Nếu như có thể biết rõ lai lịch của thiếu nữ cùng với đến Sơn Hải giới như thế nào, chẳng phải là có thể đến các giới khác chơi đùa sao.
Nếu như có viện trợ bên ngoài giúp đỡ, vậy có phải áp lực bọn họ đối phó với Thiên Yêu giới sẽ ít đi rất nhiều hay không.
“Hình như có một chữ Hi!” Thiếu nữ chau hàng lông mày tinh xảo, suy nghĩ một lúc rồi nói như vậy.
“Hi?”
Lục Trần ngẩn người.
“Những thứ khác ta không nhớ ra.”
Lục Trần nói: “Vậy được, sau này ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Hi.”
Hiện tại có thể nhớ lại một chữ cũng coi như là khởi đầu không tồi, có lẽ sau này sẽ nhớ hết toàn bộ những chuyện khác.
Một tháng Lục Trần luyện chế mấy ngàn viên đan dược, vì thế hắn bay đến một quảng trường rất lớn, bắt đầu quát lên: “Mọi người lại đây xem một chút, đan dược gì cũng có, đan dược cửu phẩm chỉ cần mười linh tinh.”
Đừng nói, thật sự có một đám đệ tử bị thu hút qua đây chỉ trỏ Lục Trần.
Phần lớn đều là tò mò đến, nhưng lại không có người mua đan dược.
“Một viên đan dược mười linh tinh, ngươi cướp à?”
“Tặng cho ta còn suy nghĩ có cần hay không đó, chứ đừng nói là bỏ tiền ra mua.”
Người bên cạnh lần lượt mở miệng nói.
Lục Trần hơi bối rối, kịch bản không đúng, dựa theo phẩm chất đan dược của hắn, không phải nên bị tranh đoạt sao.
Vậy mà lại nói tặng bọn họ còn phải suy nghĩ, điều này cũng đả kích lòng tự tin của hắn rồi.
Liên tiếp mấy ngày, Lục Trần không bán được viên đan dược nào cả, mà chuyện hắn bán đan dược cũng truyền khắp Kiếm Đế cung.
“Sư đệ, ngươi như vậy không bán được đâu!” Lục Trần nản lòng trở lại động phủ, đúng lúc gặp được Nguyễn Trần Sương đến trả lại Lục Thần kiếm.
Người đó vẫn có khí chất lạnh băng, mỹ nữ khí chất băng sơn, khiến nàng chủ động mở miệng nói chuyện đã hiếm thấy rồi, đây còn là nể mặt Lục Trần vì mượn Lục Thần kiếm.
“Tại sao?” Lục Trần khó hiểu hỏi.
Nguyễn Trần Sương nói: “Bởi vì Kiếm Đế cung hoàn toàn không thiếu đan dược dưới thập phẩm, mỗi tháng mỗi đệ tử đều có thể nhận mấy viên nên đương nhiên sẽ không dùng linh tinh mua, trừ khi sư đệ ngươi có thể luyện đan dược cấp Tôn.”
“Đù, thì ra là như vậy!” Lần này, Lục Trần đã biết rõ ràng.
Thì ra vốn không phải đan dược của hắn kém, mà là đãi ngộ phúc lợi của Kiếm Đế cung quá tốt.
Mặc dù Kiếm Đế cung không có Đan Tôn cao cấp tọa trấn, nhưng tốt xấu gì cũng là môn phái siêu cấp, không thiếu đan dược Thánh phẩm, cho nên không bán đan dược của mình ra ngoài được.
Điều này khiến Lục Trần nản lòng, đang yên đang lành nâng cao phúc lợi như vậy làm gì, còn cho người ta làm ăn nữa không vậy.
Giây phút này, Lục Trần sinh ra một suy nghĩ, muốn cầm kiếm kề lên cổ của trưởng lão phát đan dược, uy hiếp hắn không được phát đan dược nữa, cắt đan dược của đệ tử Kiếm Đế cung mấy tháng, bọn họ sẽ mua đan dược của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận