Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 700: Dọa ra tiếng mèo kêu

Không nói đến thành Đan Minh xảy ra chuyện nhỏ đó, lúc này Lục Trần đã đi theo hai Thánh vệ lên Thánh sơn, nhìn xuống Thánh sơn từ trên cao, có thể nhìn thấy sườn núi rộng lớn rải từng mảng dược điền, bên trong trồng vô số kỳ hoa dị thảo, linh quả… đây là vật phẩm cần thiết để luyện đan.
Từng cung điện khí phái hoành tráng nối liền với nhau ở phía trên, quỳnh lâu ngọc vũ, điêu long khắc phượng, một luồng khí tức sâm nghiêm tràn ngập ra ngoài.
Thánh vệ dẫn theo Lục Trần hàng lâm trong một cung điện, sau đó ôm quyền nói với Lục Trần: “Lục Trần công tử, Hoa Điệp tiên tử đã đợi ngươi rất lâu, ngươi đi vào đi.”
Nói xong, Thánh vệ lập tức rời đi.
Lục Trần đi vào trong cung điện, trong cung điện cũng không có gì, chỉ là trên vách tường treo mấy bức tranh lò luyện đan mà thôi.
Sau khi tiến vào bên trong lại xuyên qua một hành lang rất dài, trên đường còn gặp mấy thị nữ, cuối cùng, Lục Trần đi tới một nơi có hoàn cảnh tao nhã thì dừng lại.
Xung quanh có một hồ nước màu lam khổng lồ, nước trong suốt, vô cùng xanh biếc, bốc lên sương mù khiến xung quanh như tiên cảnh.
Bên cạnh có một mái đình, bên trong mái đình có một bóng lưng áo lam mềm mại đang ngồi ngay ngắn, dường như cảm nhận được phía sau có ánh mắt nhìn chăm chú, quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp đến cực điểm, tràn đầy nụ cười yếu ớt: “Tiểu Lục Trần, cuối cùng ngươi cũng đến chỗ sư phụ.”
“Sư phụ, ngươi cũng quá đáng ghê, lại tự tiện đưa ra quyết định khi không có sự đồng ý của ta, để ta với một Đan Hoàng tỷ thí luyện đan.” Lục Trần đi tới, nhìn khuôn mặt tinh xảo đến mức khiến cho thiên địa đều ảm đạm trước mặt, dùng giọng điệu cực kỳ bất mãn nói.
Nhân vật giống như tiên tử ngồi trước mặt chính là tứ sư phụ Hoa Điệp của hắn.
Hoa Điệp khác với ba sư phụ trước, ba sư phụ trước hoặc là ung dung hoa quý, hoặc là thanh lãnh cao ngạo, hoặc là đoan trang uy nghiêm, nếu như nhất định phải dùng một câu để hình dung thì đó là nhân vật như tiên tử lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng nhìn từ xa lại không thể khinh nhờn.
Mà tứ sư phụ Hoa Điệp lại có gương mặt thanh lệ thoát tục, thoạt nhìn giống như nữ tử hai mươi mấy, ánh mắt xinh đẹp không có bất kỳ uy nghiêm nào giống như thiếu nữ không biết thế sự, mang theo vẻ tinh quái và vui tươi.
Nhưng đối với Lục Trần, tiếp xúc với tứ sư phụ tương đối thoải mái hơn, không có nhiều áp lực.
Ba sư phụ đầu tiên, đại sư phụ uy nghiêm vạn phần, cho người ta cảm giác nữ hoàng thiên cổ, khí tràng rất mạnh, nhị sư phụ tạm ổn, mặc dù uy nghiêm nhưng trong uy nghiêm không mất đi nét dịu dàng, áp lực tương đối nhỏ.
Còn tam sư phụ lại càng lạnh lùng, cho nên đứng đối diện giống như đối mặt với núi băng, hơn nữa từ đầu đến cuối đều có khuôn mặt không nói cười, tam sư phụ cho hắn áp lực lớn hơn hai sư phụ trước nhiều.
Hơn nữa, tu vi của tam sư phụ còn mạnh nhất trong năm người.
“Ai bảo ngươi đến Huyền vực mà không tới tìm sư phụ mà lại chạy đến gia tộc u Dương chứ.” Hoa Điệp đứng lên, thở phì phì nói: “Vốn muốn cho ngươi hai năm, nhưng sư phụ tức giận nên chỉ cho ngươi thời gian mười lăm tháng, hừ.”
Mặc dù tứ sư phụ Hoa Điệp không uy nghiêm như ba sư phụ trước nhưng có uy tín tuyệt đối ở thành Đan Minh, nếu như bị người ngoài nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp tức giận này có lẽ sẽ kinh ngạc khiếp sợ rớt cằm xuống mặt đất.
Đáng tiếc cảnh này chỉ có Lục Trần mới có tư cách thưởng thức.
Lục Trần cạn lời, khóe miệng co giật, tứ sư phụ cứ như chưa trưởng thành, không chút khiến người ta bớt lo lắng.
“Tiểu Lục Trần, lâu vậy ngươi mới đến thăm ta, ngươi đã chuẩn bị quà gì cho sư phụ thế.” Hoa Điệp dùng ánh mắt mong chờ nhìn hắn nói.
Lục Trần phiền não, không phải là sư phụ tặng quà cho đồ đệ sao, sao lại ngược lại vậy, nhưng nể tình sư phụ của chúng ta là đại mỹ nữ cho nên đã bỏ qua.
Trong đầu Lục Trần tự hỏi nên tặng sư phụ quà gì mới ổn, bỗng nhiên nghĩ đến mấy năm trước đã bắt được một con mèo lớn màu đen lúc ở Ma Long vực Hoang vực, luôn bị nhốt ở trong Thất Tinh giới, suýt chút nữa thì quên mất, dù sao mình giữ lại cũng vô dụng, cứ đưa cho sư phụ là được.
Tâm niệm vừa động, dưới chân Lục Trần xuất hiện một động vật họ mèo dài hai mét, thân thể cường tráng với bộ lông mềm mại màu đen.
“Sư phụ, đồ nhi biết cả ngày ngươi ở Thánh sơn nhàm chán nên cố ý bắt một con mèo cho ngươi, lúc nhàm chán thì triệt mèo đi!”
Hoa Điệp chớp đôi mắt đẹp, cười nói: “Nếu là quà Tiểu Lục Trần tặng cho sư phụ, vậy thì sư phụ sẽ nhận lấy.”
“Mèo lớn, qua đây!” Nói xong, nàng vươn ngón tay ngọc trắng nõn ra vẫy tay với Hắc Hổ.
Nguyên thần của Hắc Hổ thánh vương khôi phục, đoạt xá một con tiểu Hắc Hổ, hiện giờ còn rất nhỏ, đáng tiếc vận may không tốt, bị thằng nhóc thối nào đó giam trong hoàn cảnh tối tăm mấy năm trời.
Nói ra thì là một tràn nước mắt chua xót, kiếp trước tốt xấu gì cũng là Hắc Hổ thánh vương hung danh hiển hách, lại rơi vào trong tay một thằng nhóc mới Siêu Phàm cảnh.
Hắn chưa bao giờ bị đối xử như vậy cả.
Hiện tại vất vả mới nhìn thấy hào quang, chiếu khiến mắt hắn nheo lại, thị lực sắp thoái hóa rồi.
Nhưng vẫn chưa đợi hắn mở mắt ra thì mấy câu thảo luận đã truyền vào tai hắn.
Hắc Hổ thánh vương: “Má, ông đây là Hắc Hổ, kiếp trước còn là Hắc Hổ thánh vương đại danh lừng lẫy, không phải mèo lớn.”
Sau đó hắn ngước đồng tử lên, hai con ngươi tính hóa nhìn chăm chú Lục Trần.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt của Lục Trần, Hắc Hổ thánh vương đã không khống chế được tính tình nóng nảy của mình, hận đến nghiến răng, vậy mà thằng nhóc này lại giam giữ hắn mấy năm, không quan tâm, đến bây giờ mới thả hắn ra hít thở không khí.
Nhưng mấy năm nay hắn cũng không sống uổng phí, bởi vì hắn ở trong chiếc nhẫn giống như lồng giam có rất nhiều thứ tốt, linh khí sung túc, cộng thêm kiếp trước tốt xấu gì cũng là cảnh giới Thánh Vương, rất quen thuộc với cảnh giới trước, hiện giờ đã là Nguyên Thần cảnh đỉnh phong.
Nghĩ đến có lẽ là tu vi của hắn tăng nhanh hơn thằng nhóc thối giam giữ hắn, hiện giờ nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét này, không khống chế được tính tình nóng nảy của mình.
Tứ chi Hắc Hổ thánh vương nâng cao, lông mềm mại dựng thẳng lên, tản mát ra một luồng yêu khí Nguyên Thần cảnh, làm ra dáng vẻ chờ phát động, dường như sẽ nhào về phía Lục Trần bất cứ lúc nào.
“Tiểu Lục Trần, con mèo lớn này của ngươi không nghe lời, còn muốn cào ngươi kìa!” Hoa Điệp chớp đôi mắt đẹp, tò mò nói: “Xem ra ngươi chưa chỉnh đốn dạy bảo hắn.”
Hắc Hổ thánh vương quay đầu qua, nhìn thấy Hoa Điệp ở bên cạnh có khuôn mặt tinh xảo, bàn tay như ngọc nâng má, cặp môi đỏ mọng mê người, đôi mắt chớp chớp như nước trong.
Không hiểu tại sao, đột nhiên trong lòng Hắc Hổ thánh vương có cảm giác sởn hết gai ốc, toàn thân phát run.
Suýt chút nữa thì hắn quên mất thằng nhóc thối này có một sư phụ mỹ nữ cực kỳ mạnh mẽ, khí tức đó khủng bố quá rồi, khiến hắn như đang đối mặt với Thần minh.
Nhưng nữ tử trước mắt này rõ ràng không phải là người lần trước.
Nhưng luồng khí tức này sao lại khác với nữ tử uy nghiêm đoan trang lần trước nhìn thấy vậy, người này có khí tức mênh mông không thể suy đoán được.
“Meow!”
Hắc Hổ thánh vương run một cái, sợ đến mức phát ra tiếng mèo kêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận