Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1359: Năm thế lực lớn (2)

Hắn chưa kịp suy nghĩ, bởi vì nam tử áo đen kia lại tung ra một đường công kích, quy tắc lưu động quanh người Hình Trác, hóa thành phòng ngự vô tận, trong khoảnh khắc Mai Tiêu phủ xuống trước mặt của hắn, đại kích xoay chuyển, đổi đâm thành đánh, Thiên La Chiến Kích mang theo sức mạnh cuồng bạo, nặng nề vỗ vào ngực của Hình Trác.
“Phốc!”
Hình Trác gặp đòn nghiêm trọng, lúc này bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu trên không trung.
Bay ngang trăm mét, co rút gục trên mặt đất.
Bốn người Thánh địa Thái Hư đã bị Mai Tiêu phế bỏ trong giây lát, Trịnh Huy Hoàng còn nhắc nhở thanh niên mặc áo đen cẩn thận một chút, nhưng mà mới vừa há mồm ra, còn chưa kịp nói chuyện, bốn người Hình Trác bị trọng thương rồi.
“Đi thôi.”
Lục Trần cũng không thèm liếc mắt nhìn bốn người, nhàn nhạt nói một câu.
Đoàn người rời đi.
HìnhTrác nhìn bóng lưng đoàn người rời đi, trong ánh mắt toát ra oán độc, hắn lại bị dạy dỗ thảm như vậy.
“Trác ca!”
Ba thanh niên cụt tay, vẻ mặt thảm đi tới trước mặt Hình Trác.
“Đi, tìm người tông môn.” Hình Trác cắn răng nói: “Tính toán thời gian, hẳn là nhóm người trưởng lão và Thánh tử của tông môn cũng đã tới.”
Bọn họ là đệ tử của Thánh địa Thái Hư, chuyện này không thể nào cứ bỏ qua như vậy, chắc chắn cường giả tông môn sẽ ra mặt cho bọn họ.
Một mặt khác, nhóm người Lục Trần tìm một khách điếm.
Sau khi ngồi xuống, trong ánh mắt Trịnh Huy Hoàng có một chút sầu lo, cất giọng nói: “Lục huynh, người lúc trước bị ngươi và đồng bọn gây trọng thương đến từ Thánh địa Thái Hư, đây là thế lực đứng đầu cao nhất của Hỗn Nguyên thiên, người của thế lực này có phong cách làm việc ngang ngược, cực kỳ bao che khuyết điểm, sau khi bọn họ trở về, nhất định sẽ bẩm báo trưởng bối tầng lớp cấp cao.”
Trịnh Huy Hoàng liếc nhìn Mai Tiêu vẻ mặt lạnh lùng, không thích nói chuyện, trong lòng lộ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Chắc chắn thanh niên mặc áo đen này với thực lực nghiền áp bốn người Hình Trác, sợ rằng sức chiến đấu cỡ này có thể so sánh với Thánh tử của Thánh địa Thái Hư.
Đối với Thánh địa Thái Hư trong miệng Trịnh Huy Hoàng, Lục Trần thấy không quan tâm, hắn nói sang chuyện khác hỏi: “Nông gia nghĩ ra đối sách gì nhằm vào khó khăn trước mắt.”
Mặc dù Nông gia chiếm được ngọc phù bí cảnh, nhưng mà các thế lực lớn tới đây, mắt nhìn chằm chằm vào, Nông gia không thể nào tự mình hưởng thụ đồ vật bên trong bí cảnh, cần lấy ra chia sẻ, nếu như không phân chia thì có nguy cơ diệt tộc.
Bởi vì thế lực dám đến tranh đoạt ngọc phù bí cảnh đều là cấp Thiên Tôn trở lên.
Nếu như Nông gia cứng rắn không giao ngọc phù bí cảnh ra, các thế lực lớn bên ngoài sẽ không làm gì, nhưng mà âm thầm thì chưa chắc.
Mỗi ngày Nông gia có thể sẽ mất tích một hai người, cho đến khi bằng lòng giao ngọc phù bí cảnh ra.
Trịnh Huy Hoàng lắc đầu, nói: “Có lẽ sẽ lấy ra cùng chia sẻ, bởi vì năm thế lực lớn nhất của Hỗn Nguyên thiên là Thánh địa Thái Hư, tộc Thanh Bằng, trận đạo Mặc gia, Hồ Sơn, Đại Nhật tông cũng tới.”
“Ngoài năm thế lực lớn, còn những thế lực khác và thế lực của giới khác, Nông gia chịu áp lực, chắc chắn sẽ lấy ra.”
Sau khi mấy người Hình Trác nhìn thấy nhóm người Lục Trần đi vào khách điếm, mới rời khỏi chỗ rẽ, chỉ chốc lát sau, bọn họ đi tới khách điếm của Thánh địa Thái Hư.
Thánh địa Thái Hư là một trong năm thế lực lớn của Hỗn Nguyên thiên, tài đại khí thô, trực tiếp bao một gian khách điếm, khi mấy người Hình Trác bị thương trở lại, khiến mắt đệ tử ở cửa lộ ra vẻ kinh ngạc: “Hình sư huynh, các ngươi như này là thế nào?”
“Đừng hỏi nữa, Thánh tử có tới không?” Hình Trác hỏi.
“Ai phế cánh tay của các ngươi?”
Một âm thanh trầm ổn truyền đến từ bên cạnh, kéo sang cảnh khác, người nói chuyện là một thanh niên mày kiếm anh tuấn, ngũ quan lập thể, cằm vuông vức, trên người tản ra một phong thái trầm ổn vô song.
Mặc dù mọi người ở đây là Thánh Vương cảnh, nhưng khí tức của người thanh niên này mạnh hơn so với người ở đây, cho người ta một lực áp bách hùng hậu.
Hoa Vân Phi, Thánh tử của Thánh địa Thái Hư, một trong những nhân vật phong lưu đáng chú ý của Hỗn Nguyên thiên, thực lực lớn mạnh thì không nói, ngũ quan cũng rất tuấn lãng, là người tình trong mộng của vô số thiếu nữ.
Bên cạnh Hoa Vân Phi còn một số người, đều là tinh anh của Thánh địa Thái Hư, sức chiến đấu kia xếp sau Thánh tử, nhưng mà mạnh hơn Hình Trác này.
“Tham kiến Thánh tử!”
Hình Trác vội vàng quỳ xuống đất, ba đại hiệp một tay phía sau cũng quỳ trên mặt đất.
“Thực lực của Hình Trác ngươi coi như là không tệ, lại bị đánh đếnmức trọng thương, thế lực nào ra tay?” Bên cạnh Hoa Vân Phi, một thanh niên híp mắt nói, trong mắt mấy người còn lại đều lộ ra vẻ mặt thú vị.
Mặc dù thực lực Hình Trác không tính là hàng đầu, nhưng không phải hạng người vô danh bừa bãi gì.
“Thánh tử, ngươi phải làm chủ cho bọn ta.” Vẻ mặt Hình Trác căm phẫn tức giận, vô cùng tủi thân nói: “Hôm nay bốn người bọn ta đi dạo phố, bởi vì không cẩn thận chặn đường người khác, kết quả người nọ nghĩ bọn ta cố ý chặn đường, không nói lời gì đã ra tay dạy dỗ bọn ta, bọn ta không phải là đối thủ của hắn.”
“Những người kia làm việc cực kỳ ngang ngược, bọn ta cũng nói xin lỗi, cũng báo danh hiệu tông môn, hắn còn không thuận theo mà buông tha, còn nói…”
Hình Trác thêm dầu thêm mỡ lưu loát nói liền một mạch.
Mấy người Hoa Vân Phi nghe nói thế, sắc mặt lạnh xuống, bọn họ hiểu được là người của thế lực giới khác ra tay, Hình Trác không nói ra lai lịch, chắc chắn là còn thế lực khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận