Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1225: Hậu quả chọc giận Lục Trần (2)

Một lượt kiếm quang hoàn tất, dị chủng còn sống sót chỉ còn lại hai ba con, trên thân bọn họ có mấy vết thương dữ tợn đáng sợ, vết máu chồng chất, hấp hối.
Trên mặt đất, kiếm quang xé rách đại địa, xuất hiện rất nhiều vết nứt sâu không lường được, đều là bị kiếm quang bổ ra.
Ba dị chủng còn sống sót đều có ánh mắt vô cùng sợ hãi nhìn lấy Lục Trần, lạnh run.
“Hãy yên ổn ở nơi này, đợi Chí Tôn chiến đằng xa kết thúc, ta sẽ đến gia tộc của các ngươi một chuyến.”
Lục Trần liếc nhìn dị chủng còn sống sót, thản nhiên nói: “Hiện tại hãy thông báo cho đám cường giả mạnh nhất gia tộc các ngươi, ta có lời cần hỏi bọn họ.”
Âm thanh của Lục Trần mang theo chút uy nghiêm khiến người ta không có nổi tâm lý phản bác.
Trong lòng ba dị chủng còn sống sót đều run lên, sắc mặt trắng như tuyết.
Hình như lần này bọn họ đã chọc phải người không nên chọc, hơn nữa còn phải trả giá cho lời bản thân vừa nói.
Bọn họ không chút do dự nào, trực tiếp xuất ra thủy tinh truyền tin thông báo cho người trong tộc.
Sau khi Lục Trần nói xong thì không thèm quan tâm bọn họ nữa, ánh mắt nhìn về phía chiến trường xa xôi.
Xa xa, chiến đấu vẫn đang tiếp tục, năng lượng chấn động cấp Chí Tôn trùng kích bốn phía, từng mảng núi rừng bị hủy, để lại mặt đất đầy bừa bộn.
Trên người Xích Kim Hùng xuất hiện rất nhiều vết máu, máu tươi nhuộm lông đỏ.
Trong mắt Xích Kim Hùng đã có sợ hãi, không xem thường kẻ địch như lúc trước nữa, bởi vì thực lực của hai kẻ địch này vượt quá tưởng tượng của nó, nam giống như là con gián nhỏ đánh không chết.
Nữ cầm trong tay cung hỏa diễm có uy hiếp đến tính mạng của nó ở trên không trung, trên người bị bắn tạo thành rất nhiều lỗ máu.
Nó nhanh chóng rút lui, nhưng hai người họ lại dính lấy nó không buông.
Song phương một đường đánh nhau, càng đánh càng xa.
Cùng lúc này, Lục Trần cảm nhận được một luồng uy áp siêu mạnh xuất hiện, thiên địa dường như yên tĩnh lại, muôn nơi tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.
Giờ phút này, không gian thời gian đều như đứng im, cảnh tượng quỷ dị.
Ánh mắt Lục Trần đột nhiên trở nên thâm thúy, giống như một đầm băng.
Luồng uy áp này hơn xa cấp Chí Tôn, vậy thì chỉ có một khả năng là có Thiên Tôn đến.
Lục Trần ngẩng đầu nhìn về phía trước, một lão giả áo vàng quỷ dị xuất hiện trên không trung, mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt sắc bén, trên người tản ra khí tức khủng bố ngập trời, nhất cử nhất động của hắn dường như đều ảnh hưởng đến cả đất trời.
“Trưởng lão!”
Dưới mặt đất, một trong ba con yêu còn sống mặc y phục cùng màu với lão giả, khí tức tản ra cũng giống như đúc.
Nhìn thấy trưởng lão nhà mình đến, trong mắt hắn lộ ra vẻ kích động.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt của lão giả mặc áo bào vàng âm trầm, nhìn về phía con cháu còn sống phía dưới.
Mặc dù vẫn còn sống nhưng trên người có rất nhiều vết thương, là bị thương khá nặng.
Ngay trong mười hơi thở, lão giả mặc áo bào vàng đã nhận được mệnh lệnh mấy đệ tử ưu tú trong tộc chết thảm, hơn nữa đệ tử duy nhất thông báo bọn họ đã gây phiền phức, bảo toàn bộ trưởng bối gia tộc đi ra chờ đợi.
Lão giả áo bào vàng lại không làm theo mà trực tiếp đi tới nơi này.
Thanh niên trên mặt đất vội vàng truyền âm kể lại sự việc một lần.
Ánh mắt lão giả áo bào vàng nhìn về phía Lục Trần trên chiến thuyền màu đen, người đó chắp tay mà đứng, trên người có luồng khí tức trầm ổn, sắc mặt phong khinh vân đạm, cứ như Thái Sơn sụp đổ trước mặt vẫn không đổi sắc.
Lúc lão giả áo bào vàng nhìn về phía Lục Trần, đối diện với đôi mắt hơi lạnh lẽo.
Lão giả mặc áo bào vàng cảm nhận được khí thế của Lục Trần, trong lòng có chút kiêng kỵ, chủ yếu là biết được xác suất lớn đối phương đến từ Kiếm Đế cung Sơn Hải giới từ trong truyền âm của vãn bối.
Hơn nữa đối phương chỉ sử dụng quy tắc kiếm đạo đã tiêu diệt đám người bọn họ, chỉ còn lại ba người còn sống.
Phải biết rằng tu vi người đã chết còn cao hơn đối phương.
Cho nên đối phương có chín mươi chín phần trăm khả năng xuất phát từ Kiếm Đế cung, Kiếm Đế cung là thế lực siêu cấp ở Sơn Hải giới, một mình trấn giữ mấy giới thành, là quái vật khổng lồ cần phải nhìn lên.
Mà ngay cả một Đại Đế tộc Hoàng Ly bọn họ cũng không có.
“Các hạ là đệ tử Kiếm Đế cung, cậy vào bối cảnh lớn, cứ làm bậy như vậy, tùy ý tàn sát con cháu tộc ta.” Ánh mắt lão giả mặc áo bào vàng phun ra lửa giận, nhìn Lục Trần lạnh giọng hỏi.
Lời này, trước tiên là cho Lục Trần một cái mũ giết người, đồng thời cũng thăm dò thân phận của đối phương.
“Ngươi im đi!”
Ánh mắt như đao phong của Lục Trần quét về phía đối phương, lạnh nhạt mở miệng nói.
Lục Trần ngạo nghễ đứng sừng sững trên boong thuyền, khí chất phi phàm, lại tùy ý quát lớn một Thiên Tôn, bảo hắn câm miệng lại.
“Ngươi…”
Lão giả áo bào vàng nghe được lời của Lục Trần, sắc mặt tức giận tái mét, dám giận không dám nói.
Thanh niên này chỉ là Thánh Vương sơ kỳ lại quát lớn với một Thiên Tôn như hắn.
“Yên tĩnh chờ đợi là được, chuyện tộc ngươi phản bội Sơn Hải giới, đợi lát nữa sẽ tìm các ngươi thanh lý.”
“Cái gì?”
Lão giả mặc áo bào vàng nghe Lục Trần nói, sắc mặt thay đổi, vội vàng nói: “Chuyện hư ảo, tộc Hoàng Ly ta đời đời sống ở Thiên Thú Sâm Lâm, chưa bao giờ qua lại với Thiên Yêu.”
Vút!
Bạn cần đăng nhập để bình luận