Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1408: Đừng học những điều xấu từ tứ sư phụ của ngươi

Lục Trần nói: “Sự đệ còn chưa từng nhìn thấy ngọc phù bí cảnh, sư huynh có thể đưa ta chơi hai ngày được không.”
Khương Thế Hạo không cần nghĩ ngợi đã ném ngọc phù bí cảnh cho Lục Trần, nói: “Sư đệ cầm chơi đi, nhớ qua thời gian ngắn trả lại cho ta.”
Các thế lực lớn xung quanh khóe miệng giật giật, nhìn đôi ‘huynh đệ’ diễn kịch này không nói nên lời, đám người Tử Lạc, Hoa Vân Phi càng là nghiến răng nghiến lợi, người này thật đáng ghét, ai mà không biết ngươi là chủ mưu đằng sau, diễn cái rắm, nghĩ mọi người đều là kẻ ngốc sao.
Khương Thế Hào đưa ngọc phù bí cảnh cho Lục Trần thì rời đi, cùng lúc đó Mộ Dung Thu cũng đi theo hắn, vì kiếm ý của Mộ Dung Thu chỉ mới cấp Hoàng, thực lực cũng rất yếu, cần đi theo sư huynh của Kiếm Đế cung một thời gian học hỏi.
Sau khi Khương Thế Hào đi, Lục Trần cũng chuẩn bị rời di, nhìn tứ hạo ra hiệu rút lui.
“Đứng lại, đưa quyển Đạp Tuyết Tầm Mai ra, còn có tám mươi vạn khối linh tinh.” Tề Tắc nhìn Lục Trần với đôi mắt đỏ như máu.
Cho dù là bản độc nhất Đạp Tuyết Tầm Mai hay là tám mươi vạn khối linh tinh thì Tề Tắc đều cảm thấy đau lòng.
Không cần Tề Tắc nói chuyện, một người Đại Tôn ở bên cạnh đã trực tiếp ra tay, một bàn tay to bao phủ bầu trời, giống như một đám mây khổng lồ đè xuống, bao trùm Lục Trần ở bên trong.
Đối mặt với một vị Đại Tôn, cho dù người thanh niên này có yêu nghiệt bao nhiêu, cho dù đang ở cảnh giới sắp đột phá Chí Tôn cũng khó có thể chạy thoát.
Tuy nhiên sự thật là Lục Trần chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ chạy hay thậm chí là chống lại, dù sao thì sư tổ Mạnh Du Nhiên đang ngồi ở bên cạnh hắn.
Hắn không tin sư tổ sẽ trơ mắt nhìn hắn bị thương.
Quả nhiên, Mạnh Du Nhiên vội ho một tiếng, một cỗ lực lượng vô hình từ trong cơ thể hắn tuôn ra, chỉ thấy tốc độ bàn tay đang hạ xuống kia đột nhiên trở nên cực kỳ chậm chạp, một loại lực lượng quy tắc đặc thù ảnh hưởng đến không gian.
Lục Trần cảm nhận được loại lực lượng này, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, bởi vì đây là quy tắc Mạn.
Mạnh Du Nhiên cũng lĩnh ngộ được quy tắc Mạn?
Hơn nữa lĩnh ngộ của Mạnh Du Nhiên rõ ràng mạnh hơn hắn nhiều, bàn tay kia treo trên đỉnh đầu hắn mười mét, nhưng sau khi Mạnh Du Nhiên ra tay, tốc độ của nó cực kỳ chậm, xem ra cả nửa ngày cũng không thể rơi xuống đỉnh đầu hắn được.
Vị Đại Tôn ra tay kia gầm thét, linh lực bùng nổ, ống tay áo lay động, nhưng cho dù hắn cố gắng như thế nào thì bàn tay cũng không thể ép xuống.
“Đủ rồi.”
Mạnh Du Nhiên thản nhiên nói, đồng tử hắn biến thành màu vàng nhạt, một tia ánh sáng màu vàng sắc bén chiếu ra, giống như một thanh kiếm tạo ra từ ánh sáng, đâm vào bàn tay to trên đầu Lục Trần, trực tiếp xuất hiện một lỗ thủng, máu tươi phun ra.
Vị Đại Tôn kia bị đau, rụt tay lại, trên lòng bàn tay hiện ra một vệt máu.
Lúc này, mọi người đều nhìn Mạnh Du Nhiên, bởi vì người ra tay chính là Đế sư, tại đây cũng chỉ có vị Thiên Tôn Đế sư này mới có thể dễ dàng trấn áp một vị Đại Tôn.
Tề Tắc cũng khó hiểu nhìn Đế sư, hắn nghĩ Đế sư sẽ đứng về phía hắn, hắn bị cướp mất đồ thì để người lấy về là chuyện đương nhiên, nhưng vì sao Đế sư lại muốn ngăn cản hắn.
Thực ra vào lúc này, rất nhiều người xung quanh đều đã nhìn ra được, thanh niên chặn cửa ‘coi trời bằng vung’ này nhất định có quan hệ với Đế sư, nếu không thì làm sao Đế sư sẽ ngăn cản Đại Tôn của Tề gia ra tay với hắn.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Mạnh Du Nhiên chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt Lục Trần, nhìn chằm chằm hắn vài giây rồi tức giận nói: “Sau này đừng học theo thói xấu của tứ sư phụ ngươi, nàng là kẻ chuyên gây rối, học hỏi tam sư phụ ngươi nhiều vào, nếu ngươi học điều xấu từ Hoa Điệp, sau đó bị truyền ra bên ngoài, mọi người sẽ nghĩ rằng Mạnh Du Nhiên ta là thủ lĩnh thổ phỉ.”
Oành!
Hắn vừa nói xong, mọi người chấn động, lập tức đứng bật dậy, những ánh mắt nóng bỏng đổ dồn vào Lục Trần.
Lời nói của Mạnh Du Nhiên đã quá rõ ràng, không cần phải nói thêm gì nữa.
Mọi người trong Sơn Hải giới đều biết Mạnh Du Nhiên có năm người đệ tử, trong đó đệ tử thứ tư là Tư Điệp.
Đế sư trước mặt mọi người khiến trách đối phương ít học thói xấu của tứ sư phụ, là ám chỉ Hoa Điệp?
Còn có học hỏi tam sư phụ? Đại Mộng Thiên Nữ Kha Dĩ Nhu?
Thanh niên này là đệ tử của Hoa Điệp và Đại Mộng Thiên Nữ ư?
Tề Tắc cũng hơi trợn tròn mắt, hắn đờ người ra đứng chết lặng.
Nếu thanh niên này thật sự là đệ tử của Hoa Điệp và Đai Mộng Thiên Nữ, từ quan hệ mà nói, Đế sư là sư tổ của hắn so với một người không biết rõ như hắn thân thiết hơn nhiều.
Khi tất cả mọi người đều đang kinh ngạc, chỉ có tứ hại hưng phấn không hiểu được, thân phận của lão đại bọn họ quá cao quý, vậy mà lại là đồ đệ của nhân vật đứng đầu Sơn Hải giới.
Đại Mộng Thiên Nữ Kha Dĩ Nhu, người có tên, cây có bóng, cường giả vô song khiến Thiên Yêu nghe thấy đã sợ hãi vô cùng.
“Ta đã biết.”
Lục Trần thành thật trả lời.
Đối với vị sư tổ này, Lục Trần vẫn giữ thể diện cho hắn, hắn không thể vẫn luôn trước mắt sư tổ kiêu ngạo được.
Nếu kiêu ngạo, vị sư tổ này e rằng sẽ muốn ‘thanh lý môn hộ’.
“Ừ.”
Mạnh Du Nhiên thấy Lục Trần thành thật như vậy, vẻ mặt hắn cũng dịu đi rất nhiều, hắn thật sự sợ trước mặt mọi người Lục Trần không nể măt hắn chút nào.
May mà tiểu tử thúi này cũng biết tiến lùi, khiến hắn khá hài lòng.
“Trả lại linh tinh cho Tề Tắc đi.” Mạnh Du Nhiên nhìn Lục Trần tiếp tục nói.
“Linh tinh gì?” Lục Trần giả vờ ngây ngốc, nháy hai mắt vô tội, hiển nhiên linh tinh tới tay hắn không thể nào lấy ra, đánh chết cũng không thừa nhận.
Không đợi Mạnh Du Nhiên nói chuyện, Lục Trần liền nhìn chằm chằm Tề Tắc, lớn tiếng quát: “Này, tiểu tử, ta và ngươi không thù không oán, dám nói xấu ta trước mắt mọi người, là có ý gì?”
“Ta…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận