Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1716: Săn giết Chúa tể (2)

Có người kể đã tận mắt chứng kiến một con rắn mối lao ra khỏi một cấm địa hiếm thấy. Thân thể khổng lồ chèn ép khung trời, lệ khí ngùn ngụt, nhưng bỗng có một cây trường mâu lao tới, xuyên thủng người nó. Võ Thần toả sáng như mặt trời lăng không một bước, đạp lên người Chúa tể, mưa máu dàn dụa.
Trên bầu trời Thần quốc nào đó, hai vị Kiếm Thần Thần Đế liên thủ với nhau, phục kích một vị Chúa tể, máu chảy như mưa.
Các tin tức chấn động lần lượt được lan truyền, cuối cùng, tổng cộng có sáu Chúa tể bị tiêu diệt. Cuộc săn Chúa tể gây xôn xao coi như đã hạ màn.
Lục Trần ở lại Võ gia hai tháng, đám Võ Thần quay về biết bọn Lục Trần trở lại an toàn, mừng ra mặt.
Tại một góc sâu trong Võ gia, nơi có thần khí cực kỳ nồng nặc, đoàn người ngồi xuống.
Trên chiếc bàn ngọc to lớn bày đầy các loại thần quả trong suốt sáng lóng lánh, bầu không khí vô cùng hài hoà.
“Tiểu hữu, đa tạ nguoiw đã lẻn vào Thâm Uyên giới, phá hỏng tế đàn Mê Đồ, cứu vớt hàng tỉ sinh linh Thần giới.” Võ Thần nâng chén rượu, mỉm cười nhìn Lục Trần, nói: “Lão hủ mời ngươi một chén.”
"Võ Thần tiền bối, ngươi quá khách sáo rồi." Lục Trần vội vàng nâng chén, đáp lễ Võ Thần.
Kiếm Thần ực mạnh cả bình rượu, cười ha ha nói: “Dẹp yên mọi khổ nạn trong Thần giới xong xuôi, về sau có thể ngủ an giấc rồi. Ít nhất trong một ngàn vạn năm, Thần giới sẽ ở trạng thái hoà bình.”
Mấy vị Thần Đế xung quanh khẽ gật đầu, trận đại chiến với Thâm Uyên giới kéo dài dai dẳng đến tận bây giờ, họ đã sớm mệt mỏi tinh thầm, rốt cuộc hôm nay cũng có thể thả lỏng được rồi.
“Đúng đấy, đúng đấy, bây giờ ta có thể thoải mái chu du thế giới khác.” Tây Môn Thanh tiện tay nhặt lên một thần quả, cắn một miếng, nước quả văng ra khắp nơi, lão thần nói.
Bạch Hi ngồi đối diện Lục Trần, suốt quá trình, Lục Trần thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn Bạch Hi, trong lòng không khỏi hơi khó chịu, bản thân mình lập nhiều công lao to lớn cho Thần giới như vậy mà chẳng được cảm tạ câu nào.
Có lẽ là vì Lục Trần nhìn nàng mãi, chọc giận người kia, cho nên người ấy cũng trừng mắt nhìn sang một cách hung hăng.
Lòng Lục Trần khẽ run lên, Bạch Hi hung dữ quá.
Trên sân, các vị Thần Đế ngồi nói chuyện chém gió một hôig, Võ Thần bỗng thu nụ cười, nghiêm túc nói: “Các vị, có lẽ đây là lần cuối chúng ta gặp mặt, sau này Thần giới vẫn còn làm phiền các vị hao tổn tâm sức.”
Nghe thế, nụ cười trên môi các Thần Đế cũng lụi tắt, rõ ràng họ hiểu Võ Thần sẽ nói gì sau đó.
Bầu không khí thoáng trở nên nặng nề.
Kiếm Thần nhìn Võ thần, hỏi: “Võ lão, chi bằng đi làm phiền Giới Thần tiền bối một chút, để hắn ra mặt, chẳng phải có thể Vận Mệnh thành chủ buông bỏ hay sao.”
Võ Thần lắc đầu đáp: “Vô ích thôi, năm ấy Giới Thần tiền bối cũng suýt thua Vận Mệnh thành chủ, giữa hai người họ có khoảng cách. Để Giới Thần tiền bối ra mặt chẳng khác nào tưới dầu lên lửa.”
“Vận Mệnh thành chủ cực kỳ cường thế, người duy nhất được công nhận sẽ áp chế được hắn chỉ có một Thánh chủ. Có lẽ Sơn Hải giới chủ cổ xưa thần bí nhất làm được, nhưng Giới Thần tiền bối thì không.”
“Giới Thần tiền bối từng chỉ điểm cho ta một con đường sáng, nép mình làm môn hộ của một giới chủ mạnh mẽ. Thánh môn mà Thánh chủ mở ra cực kỳ hùng mạnh, nhưng Thánh chủ cũng giống Sơn Hải giới chủ, đã biến mất từ nhiều năm trước đây, không lộ diện nữa. Người của Thánh môn sẽ không vì ta mà đắc tội với Vận Mệnh thành chủ đâu.”
Ở Nguyên giới, chỉ có một người duy nhất có thể đàn áp Vận Mệnh thành chủ, Thánh chủ đứng đầu bảng Giới Chủ. Vị này là đệ nhất cường giả Nguyên giới, thế lực của Thánh môn mà hắn lập nên trải rộng khắp Nguyên giới.
Vạn Yêu Chi Tổ đứng thứ hai bảng Giới Chủ, có lẽ vị này cũng có thể áp chế Vận Mệnh thành chủ.
Song vị Vạn Yêu Chi Tổ này lại không mấy ủng hộ Nhân tộc, thậm chí còn vì yêu nhân đối lập mà môn hạ của hắn còn ngăn cản việc chiêu dụ cường giả Nhân tộc, chỉ che chở Yêu tộc.
Vị thứ ba là Sơn Hải giới chủ xa xưa, là người đặt hệ thống tu hành của Nguyên giới. Truyền thuyết nói hắn là người từng đổi phiên với thánhc chủ, nhưng vị Sơn Hải giới chủ này hết sức thần bí, không bành trướng thế lực, cũng không tham gia tụ họp luận đạo với các giáo chủ, cũng không có tên trên bảng xếp hạng.
Trong lòng Võ Thần, ba người này có thể áp chế Vận Mệnh thành chủ.
Trước tiên, Vạn Yêu Chi Tổ xếo thứ hai trên bảng giới chủ bị loại trừ.
Tiếp theo, Thánh chủ và Sơn Hải giới chủ biết bao năm nay chưa hiện thân. Tuy rằng thê slực hùng hậu nhưng lại kiêng kỵ Vận Mệnh thành chủ, sẽ không đắc tội Vận Mệnh thành chủ vì hắn.
Vậy nên hắn chỉ có một con đường, chính là chạy trốn.
Trên ngươi có khí tức mà Vận Mệnh thành chủ lưu lại, để lại toạ độ, đồng nghĩa rằng sẽ có vô số cường giả truy sát hắn.
Song, như thế còn tốt hơn tự chui đầu vào lưới của Vận Mệnh thành chủ, nếu phản kháng, có thể sẽ bỏ mạng trong những cuộc đuổi giết vô tận, hoặc đột phá giữa tuyệt cảnh.
Võ Minh không hiểu nên hỏi: “Gia gia, tại sao Vận Mệnh thành chủ lại đối phó ngươi, chẳng phải trước đây còn muốn mời ngươi vào thành Vận Mệnh sao.”
Võ Minh không biết cái người Vận Mệnh thành chủ này, với tu vi hiện tại của mình, hắn chưa có tư cách tiếp xúc với bí mật mức ấy, vậy nên Võ Minh cực kỳ sầu não, vì sao gia gia phải bỏ trốn chứ.
Võ Thần khẽ thở dài, thủ thỉ kể ra những chuyện liên quan đến Vận Mệnh thành chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận