Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 264: Kim Ngạo Thiên

Nhưng trải qua năm tháng dài đằng đẵng, tàn hồn vẫn luôn bị tiêu hao hồn lực, bây giờ còn yếu hơn cả đậu phụ, quả thực mong manh dễ vỡ.
Một tàn hồn biến mất đã dọa những tàn hồn còn ý thức ở xung quanh.
“Vũ tướng quân!”
Có tàn hồn nghe thấy cái tên này, sắc mặt thay đổi, trực tiếp bay đi.
“Vũ tướng quân, mời ngươi trở về!”
Giọng điệu kêu gọi của bốn thanh niên áo đen cực kỳ thành khẩn.
Sau đó lại rót vào một trăm vạn chùm sáng linh hồn, những linh hồn thể tươi mới này bị ký hiệu trên giấy nuốt chửng, xóa đi ý thức, chỉ còn là một liều thuốc bổ dùng để tẩm bổ cho linh hồn.
Sau đó lại đặt một nhúm tóc màu tím lên bên trên.
“Đây là tóc của Vũ tướng quân, hy vọng có thể gọi Vũ tướng quân trở về!” Một thanh niên áo đen cực kỳ thành khẩn lẩm bẩm.
Có huyết dịch hoặc là đồ vật mang theo bên mình của người sống trước đó thì có thể nâng cao khả năng thành công của tế tự.
Để hồi sinh Vũ tướng quân, bọn họ đã chuẩn bị hơn vạn năm, lần này không thành công thì thành nhân.
Lại là trăm vạn chùm sáng linh hồn được hiến tế ra, gió tà xung quanh càng thêm khủng bố, như bão tố lớn đang tàn sát bừa bãi trong sơn cốc.
Ngày càng nhiều tàn hồn hội tụ đến đây.
“Ai đang triệu hoán ta?”
Một âm thanh mơ hồ như tiếng sấm vang vọng trong sơn cốc.
“Vũ tướng quân, là giọng nói của Vũ tướng quân!”
“Thành công rồi, mau, mau rót thêm linh hồn vào đi!”
Bốn thanh niên nghe thấy giọng nói bá đạo hùng hậu này, trong ánh mắt lộ vẻ vui mừng, kích động đến hoa chân múa tay.
Sau đó lại lấy ra ba bình đựng chùm sáng linh hồn, rót hết vào bên trong.
“Chắc hẳn năm trăm vạn linh hồn là thể thành công rồi nhỉ?” Một thanh niên áo đen lẩm bẩm.
Trong bóng tối, Lục Trần đã chết lặng, từ ban đầu là tức giận, bây giờ đã bình tĩnh trở lại.
Vì hồi sinh Vũ tướng quân, vậy mà lại có thể hiến tế sinh mạng của năm trăm vạn người.
Không thể không nói, đám người này thật sự là điên rồ.
Xem ra người bọn họ cứu sống là người cực kỳ hung ác, có lẽ nói không chừng Vũ tướng quân đó cũng là thuộc hạ của Hắc Long Vương.
Đột nhiên Lục Trần cảm thấy cổ mình lạnh lẽo, dường như có người đang thổi hơi lên cổ của hắn.
Hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một khuôn mặt trắng bệch đang đặt trên cổ hắn, không ngừng thổi hơi về phía hắn.
Một trái một phải, mỗi bên một tàn hồn thổi hơi lên cổ hắn.
“Mẹ nó!” Lục Trần rụt cổ lại, khó trách cảm thấy cổ cứ lạnh buốt, hắn trực tiếp sử dụng lực lượng khí huyết đánh tan tàn hồn nằm ở trên người hắn.
“Là ai?”
Không ngờ bốn thanh niên cách đó không xa lại vô cùng cảnh giác, phát hiện ra Lục Trần.
Bốn đôi mắt lạnh lẽo bắn về phía Lục Trần.
“Bốn tên đó cảnh giác thật!” Lục Trần có chút nghẹn họng.
Nếu đã bị phát hiện thì không cần che giấu hành tung nữa.
Lục Trần bước ra từ trong chỗ tối, nhiệt tình vẫy tay với bốn người họ: “Bốn vị huynh đài, chơi trò gì vậy, trông vẻ rất vui, ta có thể tham gia không?”
Ánh mắt bốn người cảnh giác nhìn lấy Lục Trần, lúc cảm nhận được Lục Trần chỉ có Siêu Phàm cảnh, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Lão nhị, ngươi đi giết hắn đi!” Một thanh niên áo đen trong đó nói.
Thanh niên áo đen bên trái đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng bước về phía Lục Trần: “Thằng nhãi, cho dù ngươi là ai, đã nhìn thấy thứ không nên nhìn thì đi chết đi.”
Thanh niên áo đen này không nhiều lời, trực tiếp bộc phát khí tức, sương đen vô tận phun trào quanh thân, sương đen sôi trào ngưng tụ ra một kiếm thể màu đen, soạt một tiếng, đâm về phía Lục Trần.
Kiếm thể màu đen như một hắc động mang theo lực lượng thôn phệ cực mạnh.
Lục Trần nhún vai, ra vẻ bất đắc dĩ: “Lần đầu gặp mặt, ta nhiệt tình kết bạn, còn các ngươi lại có thái độ thù địch với ta, khó chịu muốn khóc luôn nè.”
Sau đó, Lục Trần nghiêm mặt: “Ngoài ra, người khác kính ta một tấc, ta sẽ kính lại một trượng, nếu người khác muốn giết ta, vậy ta sẽ đánh cho mẹ hắn cũng không nhận ra.”
Lục Trần nói xong, vung ra một cú đấm.
Sức mạnh của cú đấm chấn động ra ngoài, trực tiếp đánh nát kiếm thể màu đen.
Nhưng thanh niên áo đen vừa ra chiêu lại đứng yên tại chỗ, vẻ mặt cười giễu nhìn chằm chằm hắn.
Lục Trần thấy đối phương đứng yên không nhúc nhích, một giây, năm giây, mười giây vẫn không nhúc nhích.
Lục Trần đắc ý nói: “Có phải bị thực lực của ca ca làm cho khiếp sợ rồi không?”
“Sao, sao ngươi không sao cả?”
Sắc mặt của thanh niên áo đen bỗng nhiên thay đổi, ánh mắt nhìn Lục Trần mang theo vẻ khó tin, còn có vẻ kinh ngạc.
“Chỉ chút uy lực đó của ngươi mà cũng muốn đánh ta bị thương sao, đây chẳng phải là kẻ ngốc nằm mơ à?” Lục Trần trợn mắt, tên này thật sự cho rằng hắn là võ giả Siêu Phàm bình thường.
“Không thể nào, không thể nào?” Thanh niên đó lắc đầu, rống lên tại chỗ.
“Có gì mà không thể, đến lượt ta rồi!” Lục Trần nói xong, bóng dáng lập tức biến mất.
Cùng lúc đó, trong lòng thanh niên áo đen xuất hiện cảm giác hồi hộp, sương đen quanh thân sôi trào, hắn nhấc bàn tay lên vỗ ra không trung.
Lục Trần cũng đánh ra một chưởng chống lại một chưởng của hắn, sinh ra sức mạnh đáng sợ.
Thanh niên áo đen cảm nhận được sức mạnh đáng sợ từ lòng bàn tay của Lục Trần truyền đến, cánh tay đau nhức kịch liệt, kêu rên rồi rút lui.
Lục Trần đắc thế không buông tha, kiếm ý bao trùm trên lòng bàn tay, năm ngón tay khép lại thành nắm đấm, đấm một cú về phía lồng ngực của thanh niên áo đen đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận