Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1635: Quân tử ngay thẳng (2)

Tại Hoả Thần tông.
Hai má Tông chủ Hoả Thần tông giật giật, gân xanh nổi ra từ thái dương, hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Hắn đến lúc nào?"
Trong lòng gần như đã chắc chắn rằng lão già Tây Môn Thanh kia lại đến đây một lần nữa.
"Mấy tháng trước ta đã cảm nhận được dao động, nhưng khi nào tới thì ta cũng không biết." Lục Trần tỏ vẻ đang nhớ lại, sau đó chuyển sang vẻ mặt kính phục nói: "Vị tiền bối kia có cấp bậc về đạo Hư Không cực cao, đây là người lợi hại nhất mà ta từng gặp, vốn muốn bái đối phương làm sư phụ nhưng không theo kịp tốc độ của đối phương."
Lục Trần biểu hiện buồn bã trên mặt.
"Hắn là lão tộc trưởng của gia tộc Hư Không, tu vi Thần Đế trung kỳ. Với tốc độ của ngươi, đương nhiên sẽ không theo kịp." Tông chủ Hoả Thần tông lập tức giễu cợt một câu. Luận về trình độ đạo Hư Không, Tây Môn Thanh tự cho mình đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất.
Người này mới Chân Thần cảnh còn muốn đuổi kịp Tây Môn Thanh, đúng là nói chuyện không tưởng.
"Ông nói gà bà nói vịt." Lúc này, đại trưởng trưởng lão Hoả Thần tông bước lên phía trước nhìn Lục Trần, hắn cười lạnh nói: "Ban nãy ta đã dùng dao động thần niệm quét qua, người biến mất kia là ngươi. Sau khi cảm nhận được thần niệm của ta liền biến mất ngay lập tức, có phải là có tật giật mình hay không?"
Đôi mắt của đại trưởng lão giống như hai ngọn đèn vàng, cực kỳ sắc bén và tràn ngập cảm giác áp bức.
"Tại sao một tên Chân Thần cảnh như ngươi lại có thể bình yên vô sự trong không gian Hoả ngục tầng dưới?" Không đợi Lục Trần nói chuyện, đại trưởng lão lại đưa ra một vấn đề hiểm hóc.
Lục Trần vốn đã chuyển tất cả sự chú ý của Tông chủ Hoả Thần tông lên người Tây Môn Thanh rồi, nhưng khi sự hoài nghi đang đặt vào hắn biến mất lại có người chặn ngang một bước. Vì vậy, lực chú ý của Tông chủ Hoả Thân tông lại tập trung vào hắn.
Lục Trần thầm mắng, tuy rằng trong lòng căng thẳng gần chết nhưng ngoài mặt lại điềm tĩnh như thường, hắn xoè tay ra nói: "Cảnh giới của ta kém hơn tiền bối rất nhiều, tiền bối còn tức giận dùng thần niệm quét qua khiến ta thực sự sợ hãi. Còn về câu hỏi thứ hai của ngươi, mấy con hàng này có thể đến không gian tầng dưới thì sao ta lại không thể?"
Lục Trần nhìn mười người bên cạnh đại trưởng lão, hai người trong số đó thuộc cảnh giới Chân Thần giống với hắn.
Đại trưởng lão im lặng hai giây, sau đó nói: "Hai người bọn họ đều là Chân Thần đứng đầu Thần giới, đương nhiên có thể chống lại nhiệt độ của không gian tầng dưới của Hoả ngục."
Lục Trần hỏi: "Ý của tiền bối là hai người này là Chân Thần mạnh nhất, bên ngoài không có Chân Thần nào mạnh hơn họ, là ý này đúng không?"
Đại trưởng lão lắc đầu nói: "Vậy thì không phải."
Tuy hai Chân Thần này rất lợi hại nhưng cũng không phải là người mạnh nhất, dù sao Hoả Thần tông cũng không phải nhà duy nhất thuộc thế lực siêu cấp trong Thần giới, những thế lực cấp Thần Đế khác cũng có thể bồi dưỡng ra những Chân Thần vĩ đại.
Lục Trần nói: "Ta có Thần hoả hộ thể nên có thể đến không gian tầng dưới, đây không phải điều bình thường sao?"
"Trở lại chủ đề chính đi." Lục Trần chuyển ánh mắt sang Tông chủ Hoả Thần tông rồi Chân Thầnh nói: "Tiền bối, Thần hoả của quý Tông không phải do ta lấy đi, ta chỉ cắn nuốt vài ngọn linh hoả ở tầng trên thôi."
"Lấy Thần hoả của ngươi ra đây cho ta cảm nhận một chút." Tông chủ Hoả Thần tông chỉ cần kiểm tra khí tức Thần hoả của đối phương là biết thật hay giả ngay.
Lục Trần không chút do dự, tâm niệm vừa động, bề ngoài thân thể hắn đã được bao trùm bởi một tầng lửa màu đen tràn ngập nhiệt độ nóng bỏng, đồng thời dùng ánh mắt không chút chột dạ nhìn về phía Tông chủ Hoả Thần tông đối diện, nói: "Quý Tông mất đi mấy ngọn linh hoả cũng không có gì lớn, nếu quý Tông thật sự muốn ta trả tiền, ta có thể viết giấy nợ, sau này trả lại."
"Thế thì không cần." Tông chủ Hoả Thần tông ngạo nghễ nói. Đối với hắn, linh hoả không được tính là quý giá. Trong không gian tầng trên của Hoả ngục, cứ vạn năm lại có thể sinh ra vài ngọn, thậm chí hơn chục ngọn. Quang trọng hơn là Thần hoả trân quý hơn nhiều so với linh hoả, đây mới là nguyên nhân làm hắn đau lòng và quyết tâm truy tìm hung thủ.
Cảm ứng thoáng qua khí tức từ ngọn lửa của đối phương tăng lên rất nhiều so với lúc trước, hẳn là do đã cắn nuốt mấy ngọn linh hoả.
Hơn nữa, thanh niên này biểu hiện như một quân tử ngay thẳng, hoàn toàn không có chút chột dạ áy náy nào, xem ra nghi phạm không phải là hắn.
Ngay khi Tông chủ Hoả Thần tông muốn dùng thần niệm cảm nhận khí tức một cách cẩn thận, Lục Trần đột nhiên thu hồi ngọn lửa.
Lúc này trong lòng Lục Trần vô cùng lo lắng, bởi vì chỉ cần Tông chủ Hoả Thần tông cưỡng chế dùng thần niệm thăm dò là sẽ biết giá trị năng lượng của Diệt Thế Hắc Diễm đã gần đến Chân diễm, thậm chí Lục Trần đã chuẩn bị sẵn sàng bỏ chạy, tuy rằng không biết có thể thành công không.
May mắn hay, biểu hiện của hắn cực kỳ thản nhiên tuỳ ý nên Tông chủ Hoả Thần tông cũng không dùng thần niệm cưỡng ép để cảm nhận nữa.
"Lão khốn kia, quả nhiên là ngươi." Tông chủ Hoả Thần tông gầm lên trong lòng, hiện giờ hắn đã chắc chắn trăm phần trăm rằng kẻ cắp Thần hoả chính là Tây Môn Thanh.
"Tiền bối, ngươi đã giam cầm ta mấy năm, hãy cho ta ra ngoài hít thở không khí đi." Thấy Tông chủ Hoả Thần tông đã xua tan nghi hoặc, Lục Trần nhân cơ hội nói sang chuyện khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận