Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1754: Người theo đuổi Liễu Khuynh Thành (2)

Trên người Từ Ninh bộc phát ra một luồng khí thế đáng sợ, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tề Tắc, nói: “Nếu như không có bối cảnh phía sau kia, ngươi sớm cũng không biết chết bao nhiêu lần ở trong chiến giới, cũng không có cơ hội dương dương đắc ý ở trước mặt ta.”
Tề Tắc nghe thấy câu châm chọc, một chút cũng không cảm thấy mất thể diện, ngược lại hắn dương dương tự đắc nói: “Bản thiếu gia là con của thiên mệnh, bản lĩnh đầu thai mạnh, có một gia gia cự đầu, một cô phụ Thiên Đế, thế nào, không phục sao, có bản lĩnh thì ngươi trùng tu lại, đầu thai một lần nữa.”
Mọi người: “...”
Đối với mọi người, mặc dù đầu thai là một môn kỹ thuật sống, gia thế đầu thai càng lớn mạnh, lại càng muốn lộ thiên phú không gì so sánh nổi, nếu không, không xứng với thân phận của bản thân, nếu không phải ưu tú nhất sẽ bị người chê cười.
Mà Tề Tắc thường xuyên lấy ra so sánh, bởi vì hắn mới ra đời hậu đãi, nhưng thiên phú không tính là đứng đầu, sau lưng bị không ít người nói xấu.
Chỉ là Tề Tắc gần như không thèm để ý bị người nói xấu, gặp người thì nói vận khí của mình cũng đi đầu thai, thiên phú cũng hợp tình lý, huống chi thiên phú của hắn cũng không coi là quá kém, ít nhất là Đại Tôn tiến hành đạo hóa quy tắc, hôm nay là Đại Đế cực hạn.
Lục Trần nhìn về phía Tề Tắc, cũng cạn lời tại nguyên chỗ.
Khi nhớ lại lần trước gặp phải con hàng này, ngoài lớn lối không ai bì nổi, không đến mức không biết xấu hổ.
“Hừ!”
Từ Ninh nghe thấy lời nói của Tề Tắc, lạnh lùng hừ một tiếng, gặp phải loại người không biết xấu hổ này, nói gì cũng không kích thích nổi đối phương.
Từ Ninh quay đầu, nhìn về phía Liễu Khuynh Thành nói: “Khuynh Thành, ta biết ngươi thích sư huynh của ngươi, nhưng sư huynh của ngươi chưa từng lên Giới thành thăm ngươi, cho thấy trong tim của hắn gần như không có ngươi.”
“Nói xấu sau lưng người ta, cũng không phải tác phong quân tử.” Một giọng điệu nói năng có khí phách vang dội tửu quán, mang theo ý khó chịu.
Giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên, lập tức hấp dẫn sức chú ý của người ở đây, từng ánh mắt rơi lên người Lục Trần.
Trong mắt mọi người lộ ra một luồng kinh dị, dường như hiểu được thân phận của người đến.
Liễu Khuynh Thành nghe thấy âm thanh quen thuộc, quay đầu thấy Lục Trần đi tới, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ vui mừng, chẳng qua hình như nhớ ra cái gì, đột nhiên quay mặt sang hẳn một bên, môi đỏ mọng nhẹ nhàng cong lên.
Sư huynh trễ như thế mới đến tìm mình, không cảm thấy đã quá muộn sao, bản thân sẽ không dễ bị dụ dỗ như vậy.
Phần lớn mọi người hiểu được ý tứ lời nói của Lục Trần, đối phương nói linh tinh sau lưng Từ Ninh.
Người này chính là Lục Trần chính chủ?
Mọi người cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Lục Trần trong truyền thuyết, cho tới nay, đều là tin vỉa hè, chưa từng thấy, hôm nay, cuối cùng nhìn thấy người sống.
Không thể không nói, khí chất của Lục Trần siêu phàm, trên người cứ như thể được tắm rửa ánh nắng, tản ra một luồng mị lực đặc biệt không thể khiến người khác bỏ qua.
Phía sau người, tên mập lúc trước nói chuyện với Lục Trần há lớn miệng, vẻ mặt khoa trương cộng thêm kinh ngạc.
Người này là Lục Trần thật, không phải là người trùng tên trùng họ!
Bản thân lại nói hắn là dựa dẫm phụ nữ ở trước mặt bổn tôn, còn bốc phét một trận.
Hơn nữa lúc trước truyền âm nói bé con bên cạnh đối phương rất yên tĩnh, còn đắc ý nói truyền âm không bị lộ, tuy nhiên, bé con yên tĩnh này chính là tồn tại tương đương với Thiên Đế cảnh.
Nghĩ tới đây, tên mập sắp khóc, mới vừa rồi truyền âm bị lộ sao.
Tên mập cẩn thận quay đầu, nụ cười trên mặt còn khó coi hơn so với khóc, hắn nhìn về phía người sau.
Nguyệt Nhan thấy tên mập nhìn sang, đưa tới một ánh mắt sắc bén.
Tên mập lập tức cảm giác một luồng uy áp kinh khủng đập vào mặt, toàn thân mồ hôi ướt nhẹp, lạnh run như chim cút.
Tề Tắc cũng nhận ra Lục Trần, hơn nữa ấn tượng cực kỳ sâu, ban đầu khi mới là Chí Tôn, hắn đi một chuyến tới Hỗn Nguyên thiên vì nhận được bí cảnh ngọc phù của Nông thị.
Nhưng mà bí cảnh ngọc phù lại bị người nào đó trước mặt chiếm được, hơn nữa đối phương còn cướp sạch hắn ở lối ra bí cảnh.
Lúc ấy Tề Tắc nghĩ đối phương là tiểu tử may mắn nhận được Đế Sư gia gia nhìn bằng con mắt khác, nhưng vạn vạn lần không nghĩ tới, đối phương lại là đồ đệ của mấy Thiên Đế kia, đồ tôn của Đế Sư gia gia, chẳng trách thiên vị đối phương như vậy.
Lần nữa nhìn thấy Lục Trần, Tề Tắc cũng không dám nổi giận chuyện cũ bị cướp bóc, mặc dù kỹ thuật đầu thai của người trước mặt không bằng hắn, nhưng cơm mềm ăn ngon, số cấp Thiên Đế của Sơn Hải giới trên căn bản đều có liên quan với hắn, hơn nữa biểu muội của mình và đối phương là đồng môn, gần đây còn nghe nói đối phương lại dẫn một Thiên Đế về.
Năm sư phụ Thiên Đế, hai người Kiếm Đế cung, cô phụ của mình và một người dẫn từ thế giới bên ngoài về.
Phía sau Lục Trần ước chừng có chín Thiên Đế, riêng bối cảnh, hắn hoàn toàn không bì nổi.
“Ngơ ra làm gì, mau cút đi.” Lục Trần thấy Tề Tắc cản ở trước mặt, không khỏi quát lớn một câu.
Tề Tắc nghe nói như thế, phản xạ có điều kiện tránh đường.
Mọi người thấy một màn như vậy, khóe miệng co giật, đây chính là cái gọi là ác nhân còn cần ác ma sao, Tề Tắc luôn ngang ngược càn quấy, ở trước mặt Lục Trần ngay cả rắm cũng không dám thả, ngoan ngoãn tránh đường.
“Sư muội!” Lục Trần đi tới trước mặt, nhìn Liễu Khuynh Thành nói.
“Làm gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận