Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 436: Kim Chấn thái tử

Giữa rừng trúc, có nhiều căn nhà san sát nhau, xa xa có tiếng đàn vang vọng, nghe rất mềm mại nhẹ nhàng như có thể gột rửa tâm trí. Một số âm thanh nhanh gấp, rung động như một cuộc chiến đao kiếm.
Ba ngày trôi qua, ba ngày này Lục Trần đều chờ trong phòng trúc, không ra ngoài.
Lục Trần từ trong trạng thái tu luyện mở mắt ra, phát hiện sư muội Liễu Khuynh Thành đang buồn rầu không vui, bàn tay trắng như ngọc nâng gò má, dáng vẻ nhàm chán.
Lục Trần nhìn về phía Liễu Khuynh Thành, cười nói: “Có muốn ra ngoài dạo chơi không?”
Liễu Khuynh Thành nghe thế thì đôi mắt lập tức sáng lên, cười xán lạn: “Có.”
Vì vậy hai người ra ngoài, nhanh chóng đến quảng trường. Lúc này quảng trường có rất nhiều người, tất cả mọi người đều phấn chấn tinh thần, khí chất bất phàm. Dù sao những người có thể đến đây đều là thiên tài xuất sắc nhất trong Hoàng triều, không phải kẻ yếu.
Một số thiên tài cấp bậc tiểu Hoàng triều, ngay cả khảo nghiệm của Tứ Thánh sơn ở dưới chân núi cũng không vượt qua được.
Mặc dù nhóm người này xuất sắc nhưng Lục Trần và Liễu Khuynh Thành càng chói mắt hơn, thu hút rất nhiều ánh mắt.
Rất nhiều người hiếu kỳ nhìn hai người, đều suy đoán thân phận của hai người, đoán rằng thấp nhất cũng là thế lực đến từ cấp Thánh.
“Sư huynh, đám người kia là ai? Vì sao trên đầu đều có sừng dài?” Liễu Khuynh Thành bỗng nhiên nhìn về phía trước, chỉ vào nhóm người lạ cách họ khoảng chừng trăm mét mà nói.
Lục Trần ngẩng lên nhìn, chỉ thấy dưới một cây cổ thụ có mấy thanh niên đứng đấy, thoạt nhìn không khác gì con người nhưng hai bên trán lại có một cặp sừng hơi cong cong.
Một đôi sừng ngoằn ngoèo như sừng hươu, cực kỳ bắt mắt.
Lục Trần mở miệng nói: “Đó là người của Thánh triều Ma Dương, một Ma Dương thánh giả kết hợp với nhân loại, chủng tộc sinh ra cũng không khác gì tộc Viêm Lân Xà chúng ta gặp ở hoàng thành Viêm, đều gọi chung là tộc Dị Nhân.”
“Ừm.” Liễu Khuynh Thành khẽ gật đầu.
“Ở đó, ở đó kìa.” Liễu Khuynh Thành lại chỉ một hướng khác, có một vài vị nam tử áo trắng đứng đó, trên người có đôi cánh, trắng tinh bất phàm.
Nhưng mấy người này lại vô cùng tuấn tú, là kiểu nam tử đẹp trai phong độ nhẹ nhàng. Lúc này có mấy công chúa Hoàng triều với nhan sắc nổi bật đều xoay quanh những người này.
“Tộc Vũ Nhân, nhưng hình như không phải là huyết mạch của yêu thú và con người, truyền thuyết kể rằng đôi cánh của bọn họ do trời sinh nhưng đều được phân loại là tộc Dị Nhân. Tộc Vũ Nhân rất giỏi bay, đôi cánh là vũ khí của bọn họ, một đôi cánh có thể trở nên cứng cáp hơn cả Thánh khí, tùy thuộc vào cảnh giới của bọn họ.” Lục Trần nói.
“Không ngờ Thanh vực có nhiều tộc Dị Nhân như vậy.” Đôi mắt đẹp của Liễu Khuynh Thành mở to, chứng kiến những tộc Dị Nhân này khiến nàng có cảm giác như mở ra thế giới mới. Xem ra Thanh vực chơi vui hơn Hoang vực nhiều.
Vù vù!
Đúng lúc này, ở phía xa truyền đến chấn đống, một bóng người màu vàng óng ánh bay đến, giống như một luồng lưu quang màu vàng trôi nổi trên quảng trường.
Người này có vóc dáng thon dài, tuấn tú vô song, khí chất uy nghiêm, trên lưng có một đôi cánh màu vàng, toàn thân tỏa ra kim quang giống như một chiến thần vàng, cứ đứng sừng sững như vậy trên bầu trời, tỏa ra uy áp vô hạn, khí tức bao phủ cơ thể, khiến nhiều người phía dưới không thích ứng được.
Đây là một thanh niên vượt xa thiên kiêu cùng cấp bậc, kiêu ngạo thẳng tắp.
Kim quang thu lại, đôi cánh phía sau cũng biến mất, người này chậm rãi đáp xuống mặt đất.
“Kim Chấn huynh…”
Sau đó, mấy người công chúa, thái tử Hoàng triều đều vây quanh nam tử như chúng tinh củng nguyệt.
“Hắn là…” Liễu Khuynh Thành dò hỏi.
Lục Trần cười đáp: “Tên này đến từ Thánh triều Kim Dực, được cho là một thiên tài, cũng sàn sàn như sư muội vậy.”
Lục Trần rất ít khi khen ai, bình thường mà nói thì rất khó bắt được hắn. Hoặc là có người kiên trì được hơn mười chiêu dưới tay hắn thì sẽ được hắn nhìn bằng con mắt khác, hiển nhiên Kim Chấn chính là người như vậy.
“Khẩu khí lớn thật. Kim Chấn thái tử là thiên kiêu đứng đầu danh xứng với thực, có danh tiếng lớn ở Thanh vực.” Một tiếng cười lạnh vang lên, xung quanh có mấy người muốn đi nịnh hót, đi ngang qua Lục Trần thì tình cờ nghe được lời của hắn nên lập tức phản bác.
Cũng có người khác cười lạnh nói: “Các hạ mạnh miệng vậy, chi bằng tự báo tên gia môn để ta chiêm ngưỡng.”
“Cút.”
Đáp lại hắn chỉ có một chữ cút.
Lục Trần lười phản ứng lại với loại người a dua nịnh nọt này.
“Các hạ, nơi này không phải chỗ cho ngươi kiêu căng, Kim Chấn thái tử ở ngay trước mặt, ngươi tốt nhất là đi xin lỗi đi.” Lại một người khác nhìn về phía Lục Trần, giọng điệu uy hiếp nói: “Nếu không ngươi sẽ gặp rắc rối lớn.”
“Ta lại muốn xem, có rắc rối gì.” Lục Trần lạnh lùng nhìn hắn.
“Ngươi đợi đấy.”
Lúc người này bắt gặp ánh mắt của Lục Trần, không biết vì sao, nội tâm đột nhiên dâng lên một cảm giác kinh hãi, thốt ra một câu hung hãn, nhanh chóng đi về phía Kim Chấn.
Cũng không biết nói gì, một đám người nhìn về phía Lục Trần, bao gồm cả Kim Chấn.
“Kim Chấn thái tử, chính là tên này không coi ai ra gì, chế nhạo ngươi.” Một người đứng ở trước mặt Kim Chấn, chỉ vào Lục Trần cẩn trọng nói.
“Không biết trời cao đất dày, Kim Chấn thái tử là người ngươi được tùy ý bàn tán sao?” Một nữ tử nhìn chằm chằm Lục Trần, khoanh tay, vênh váo hung hăng nói.
Đây là một công chúa Hoàng triều, thích Kim Chấn rất lâu, bây giờ lên tiếng vì Kim Chấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận