Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1397: Người của Trương gia

Nghe vậy, tất cả mọi người xung quanh không thể chịu đựng được nữa.
Lời vừa nói ra, hai người lập tức dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Thiên Tôn hắc bào, ánh mắt hiện lên sự đồng tình.
Những người xung quanh tinh ý bắt gặp ánh mắt đồng cảm của hai người, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác kỳ lạ, chẳng lẽ hậu nhân của tộc Ma bất tử cũng gặp hoạ trong đó sao.
Với phỏng đoán như vậy trong lòng, đôi mắt bọn họ đều lộ vẻ haha.
"Sao..."
Một dự cảm xấu đột nhiên dâng lên trong lòng lão giả hắc bào, nụ cười trên môi đã biến mất, hắn trầm giọng hỏi: "Hứa Quan Tây đã xảy ra chuyện gì, nói cặn kẽ cho ta biết."
"Tiền, tiền bối, ta nói xong ngươi không được đánh ta đâu nhé." Hai người yếu ớt nói.
Cảm giác không rõ trong lòng lão giả hắc bào càng ngày càng mãnh liệt, hắn nghiêm mặt nói: "Nói mau."
"Cơ thể Hứa, Hứa Quan Tây thiếu chủ bị nổ tung mấy lần, đã rớt xuống cảnh giới Thánh Vương sơ kỳ..."
Trong phút chốc, xung quanh tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
"Phụt.... hahaha."
Đây là tiếng cười nhạo của Thiên Tôn tộc Kim Bằng, trước đó tộc Ma bất tử cười nhạo hắn, giờ tới lượt hắn cười nhạo họ.
Quả báo kiếp này đến nhanh thật.
Trong lòng nghe tin Kim Cao Tường bị trấn áp, lại thấy người của tộc Ma bất tử làm trò khiến hắn buồn bực vô cùng.
"Là ai làm?" Thiên Tôn lão giả hắc bào nghiêm mặt, không để ý tới sự giễu cợt của Thiên Tôn tộc Kim Bằng, trên người tản ra hàn ý đáng sợ.
"Đó là người đã trấn áp Kim Cao Tường." Hai người trả lời.
"Hắn là ai thế, đến từ thế lực nào?"
Ánh mắt Thiên Tôn hắc bào quét qua những người xung quanh, hắn có cảm giác không thể nào có chuyện này. Truyền nhân của những thế lực này không đủ khả năng khiến Hứa Quan Tây nổ tung và trấn áp Kim Cao Tường được.
Không ai trong số các thế lực xung quanh cười nhạo tộc Kim Bằng và tộc Ma bất tử, bọn họ âm thầm lo lắng cho người của thế lực nhà mình, dường như đã có một yêu nghiệt khó lường đã trà trộn vào cuộc tranh đoạt ngọc phù bí cảnh lần này.
Đột nhiên, một luồng sát ý đáng sợ của Thiên Tôn giáng xuống, một lão giả có vóc người trung bình xuất hiện giữa quảng trường, trong mắt hắn ẩn chứa sát ý nồng đậm. Khi hắn nhìn thấy quanh mình có nhiều Thiên Tôn như vậy, sát khi quanh người đã giảm đi rất nhiều.
"Khi nào người trong bí cảnh mới có thể ra ngoài?" Sau khi lão giả đến đã lạnh lùng hỏi luôn.
Nhưng không một ai chú ý đến hắn.
Những người xung quanh có bối cảnh cường đại, vốn không sợ Thiên Tôn ngoại lai, hơn nữa bọn họ đều đồng cấp với nhau nên không thèm để ý tới lời chất vấn này.
Hơn nữa, trên mặt Thiên Tôn này còn lộ ra sát ý, không chừng đã có nhân vật trọng yếu đã chết trong đó, nhưng bọn họ hoàn toàn không ý để tới.
"Chào các đạo huynh, xin hỏi còn bao lâu nữa mới kết thúc?" Thiên Tôn vừa tới cũng phát hiện giọng điệu của mình hơi thiếu thân thiện nên vội vàng cười hỏi một Thiên Tôn bên cạnh.
Người mà hắn hỏi chính là lão giả hắc bào.
"Không biết."
Lão giả hắc bào trợn mắt đáp lại.
Hiện giờ hắn còn đang tâm phiền ý loạn, nghe nói thân thể Hứa Quan Tây bị đánh nổ mấy lần, cảnh giới đã rơi xuống Thánh Vương sơ kỳ, chuyện này khiến hắn phiền muộn đến nỗi không có tâm tình trả lời vấn đề.
"Vị đạo huynh này, không biết còn bao lâu nữa mới kết thúc, ta tới từ Trương gia ở cổ thanh Bích Tiêu tại Ngũ Hành Thiên, một vị Thiếu chủ trong tộc ta đã chết trong đó." Giọng điệu người này đã dịu đi, hắn quay đầu hỏi một Thiên Tôn khác.
"Một vị Thiếu chủ đã chết!" Nghe vậy, các đại Thiên Tôn đều trợn tròn mắt.
Trong lòng thầm nghĩ, bây giờ đến lượt cấp bậc Thiếu chủ chết sao? Thông thường mà nói, với thế lực có cấp bậc như bọn họ, những nhân vật trọng yếu trong tộc đều ở Giới thành, thậm chí có thể ở cùng trong một Giới thành, nếu không chạm mặt nhau lúc này thì sẽ chạm lúc khác, vì vậy không được ra tay sát hại. Nếu thực sự có tranh chấp, bọn họ có thể giấu nghề.
Ai ở trong đó lại can đảm đến mức giết một Thiếu chủ của Đế tộc.
"Lẽ nào là hắn?"
Tất cả mọi người đều cùng chung một suy nghĩ, bởi vì có một thanh niên cuồng vọng đã đánh bay cơ thể Hứa Quan Tây và trấn áp Kim Cao Tường, cho dù có giết một Thiếu chủ Đế tộc, đây hẳn là chuyện mà hắn có thể làm được.
"Trương gia."
Trên đài cao, Đế sư Mạnh Du Nhiên dùng đôi mắt thâm thuý dừng trên người kẻ vừa xuất hiện.
Vị Thiên Tôn này lập tức cảm nhận được khí tức đáng sợ phát ra từ trên người Mạnh Du Nhiên. Dù cả hai đều là Thiên Tôn cảnh nhưng đối phương như thể cao hắn một đại cảnh giới, khí tức sâu không lường được, có thể là một vị Vương Tôn.
Thiên Tôn Trương gia không dám khinh thường mà thận trọng hỏi: "Vị tiền bối này, ngài là?"
"Đúng là có mắt không tròng, ngay cả Đế sư cũng không nhận ra." Một giọng nói giễu cợt truyền đến.
Thiên Tôn Trương gia lập tức sững sờ, run rẩy tại chỗ như bị sét đánh ngang tai.
Đế sư?
Đế sư Mạnh Du Nhiên, vị đã dạy dỗ ra ba Thiên Đế, một luyện đan Chí Tôn, một luyện khí Chí Tôn?
"Vãn bối Trương Vân Phàm, bái kiến Đế sư." Thiên Tôn Trương gia lập tức cung kính hành lễ.
"Trương gia, không tệ nha, có một Đại Đế và hai Đại Tôn đã tử trận ở Giới Thành. Vì bảo vệ Sơn Hải giới mà họ đã lập được công lớn." Đế sư cười nói.
Trương Vân Phàm lập tức hoảng sợ đáp: "Chút thực lực ít ỏi ấy của Trương gia còn kém xa so với Đế sư."
Trương Vân Phàm không ngờ sẽ được Đế sư khen ngợi nên nhất thời vô cùng kích động.
"Ừm, lần này tới đây có chuyện gì?" Mạnh Du Nhiên hỏi.
Trương Vân Phàm cung kính đáp: "Bẩm Đế sư, là gia chủ đã phái ta đến đây. Con trai thứ ba Trương Văn Phong của gia chủ đã bí Kiếm Tam của Đan Tôn các giết trong bí cảnh. Gia chủ còn nói Kiếm Tam đã cấu kết với Thiên Yêu."
"Vậy sao?"
Mạnh Du Nhiên đột nhiên nở nụ cười, thâm ý nói: "Trong Sơn Hải giới quả thực có rất nhiều người vì lợi ích trước mắt mà cấu kết với Thiên Yêu, không biết có phải ngươi đến từ Trương Khang Thành nhất mạch không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận