Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1486: Công tử bột

Trên bức tường thành sừng sững, xuất hiện một nhóm binh lính cầm trường thương trong tay, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Lục Trần, tuy trên người Lục Trần không có khí tức của Thiên Yêu, nhưng người trong Giới thành cũng không dám lơ ​​là.
“Ta tên là Lục Trần, đến Giới thành báo cáo.” Lục Trần nhìn hộ vệ phía trên nói.
“Lục Trần, cái tên này có chút quen thuộc." Một đám binh lính lẩm bẩm nói.
“Ngươi là Lục Trần xin nghỉ phép mấy chục năm kia.”
Trên tường thành, ánh mắt của nhóm hộ vệ lộ ra vẻ khác thường, sau kết giới mở ra một cánh cửa: “Mời vào.”
Ánh mắt nhìn Lục Trần của nhóm hộ về này bộc lộ vẻ thông cảm mãnh liệt, tuy chưa từng gặp Lục Trần, nhưng tên tuổi như sấm bên tai.
Lục Trần nghỉ phép mấy chục năm, nổi danh khắp Giới thành, bọn họ chưa từng thấy tân binh nào kiêu ngạo như vậy.
Hơn nữa vài tướng quân trong Giới thành rất không hài lòng với Lục Trần.
Thân hình Lục Trần lóe lên, đi đến trên tường thành, liếc mắt nhìn mấy người, nam tử cường tráng dẫn đầu là cảnh giới Thiên Tôn, binh lính còn lại thuộc cảnh giới Chí Tôn viên mãn.
Vì là tiểu Giới thành, nên nhiều Chí Tôn cảnh, võ giả đạt tới Chí Tôn cảnh ở Cửu Thiên và Sơn Hải giới, đều phải đến Giới thành đi lính trăm năm.
Lúc Lục Trần quan sát bọn họ, mấy người cũng đang quan sát Lục Trần, trong mắt có một chút tò mò, lúc danh sách người vào thành được gửi đến mấy chục năm trước, Lục Trần vẫn là Chí Tôn cảnh, mấy chục năm sau đến Giới thành, đã là cảnh giới Thiên Tôn.
Đoán chừng là đệ tử trung tâm của một thế lực lớn nào đó, hoặc hậu bối của một cường giả Đế cảnh nào đó, sợ bỏ mạng ở Giới thành, để hắn đột phá đến Thiên Tôn mới đến Giới thành.
Tiểu Giới thành xảy ra giới chiến, bình thường đều là Chí Tôn chết nhiều hơn.
“Lão ca, ta là cấp dưới của ai?” Lục Trần nhìn nam tử râu quai nón cường tráng dẫn đầu hỏi một câu, tuy đến Giới thành, nhưng Lục Trần vô cùng xa lạ với Giới thành, còn không biết mình chịu sự quản lý của thống lĩnh nào.
“Ngô Thiết Hán.” Nam tử râu quai nón ôm quyền với Lục Trần, nói: “Ngươi được bố trí đến dưới trướng Hoàng Tôn Hứa Thanh Dao.”
Lúc Ngô Thiết Hán nhắc đến Hứa Thanh Dao, trong mắt tràn đầy vẻ tôn kính.
Hứa Thanh Dao là Hoàng Tôn duy nhất ở tiểu Giới thành, có thể đối kháng với Đế cảnh, danh tiếng ở tiểu Giới thành còn lớn hơn một số cường giả Đế cảnh.
“Hứa Thanh Dao đó.” Trong lòng Lục Trần nói thầm một câu, trong mắt hiện lên dị sắc.
Trên đời vậy mà lại có chuyện trùng hợp như vậy, lần trước gặp được người của tộc Ma Bất Tử ở Ngũ Hành thiên, hắn ba hoa vài câu với Hứa Thanh Dao, không ngờ lần này đến tiểu Giới thành, thật sự ở trong cùng một Giới thành với Hứa Thanh Dao, hơn nữa còn bị bố trí thành thuộc hạ của đối phương.
Lục Trần tiếp tục hỏi: “Thiết Hán lão ca, ta vừa đến Giới thành, hoàn toàn không quen thuộc, ngươi có thể đưa ta đến phủ đệ của Hứa Thanh Dao không.”
“Được.”
Ngô Thiết Hán rất nhiệt tình, không chút suy nghĩ mà đồng ý, quay đầu nhìn đám người phía sau nói: “Các ngươi bảo vệ Giới thành, ta đưa đưa Lục Trần lão đệ đến phủ đệ của Hoàng Tôn Hứa Thanh Dao.”
Ngô Thiết Hán dẫn Lục Trần rời đi, trên đường đi, nhắc nhở một câu: “Lục Trần, ngươi gặp Hứa Thanh Dao thì cẩn thận một chút.”
Ánh mắt Ngô Thiết Hán nhìn Lục Trần tràn đầy vẻ thông cảm.
“Sao vậy, chẳng lẽ Hứa Thanh Dao đến thời kỳ mãn kinh, tính tình thay đổi thất thường à.”
Ngô Thiết Hán lảo đảo một cái, suýt chút nữa rơi từ trên không xuống, lá gan Lục Trần cũng quá lớn, lại dám phỉ báng một Hoàng Tôn như vậy.
Ngô Thiết Hán định thần lại, đột nhiên nghĩ Lục Trần có thể xin nghỉ phép, hơn khí chất xuất chúng, chắc là công tử nhà nào đó, hoàn toàn không cần phải sợ Hứa Thanh Dao, lắc đầu nói: “Không có gì.”
Hai người phi hành trên Giới thành một lúc, nhanh chóng đến trước một phủ đệ tráng lệ, trên biển viết hai chữ Hứa phủ.
Ngô Thiết Hán chỉ vào phủ đệ nói: “Nơi này chính là phủ đệ của Hoàng Tôn Hứa Thanh Dao, Lục Trần lão đệ ngươi tự vào đi, ta sẽ không vào cùng ngươi, ta còn phải đi tuần tra thành.”
“Đa tạ, Thiết Hàn lão ca.” Lục Trần ôm quyền với Ngô Thiết Hán.
“Không cần khách sáo.” Ngô Thiết Hàn phất tay, xoay người rời đi.
Lục Trần nhìn thoáng qua phủ đệ, bước vào bên trong, vừa đi đến cửa, hai hộ vệ bên cạnh đã vươn tay, ngăn cản Lục Trần, mặt không chút thay đổi nói: “Dừng lại, có giấy thông hành không?”
“Lục Trần, tới báo cáo.” Lục Trần lười biếng nói.
“Ngươi là Lục Trần?” Hai hộ vệ lập tức trừng to mắt, xem ra cũng nghe nói đến Lục Trần nghỉ phép, nói: “Ngươi chờ một chút, ta lập tức đi thông báo.”
Hộ vệ nói xong, vội vàng đi vào bẩm báo.
Với tư cách của hộ vệ, không thể trực tiếp truyền âm thanh cho Hứa Thanh Dao, cũng không có thủy tinh truyền tin, cần phải đi vào bẩm báo, nhưng mới vừa xoay người, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên bên tai hắn: “Để hắn vào.”
Đây là phủ đệ của Hứa Thanh Dao, nhất cử nhất động đều nằm trong phạm vi thần niệm của Hứa Thanh Dao.
Sâu trong phủ đệ, Hứa Thanh Dao xuyên qua thần niệm nhìn thấy tướng mạo của Lục Trần, mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, thanh niên đứng ở cửa, quả nhiên là cái tên gặp ở mười vực.
Hứa Thanh Dao đưa tay nâng má, ngón tay thon dài khẽ đung đưa, đang tự hỏi nên trừng phạt Lục Trần như thế nào, sau ba giây, vẻ mặt thay đổi, có một ý kiến ​​hay.
Ở cửa, hộ vệ quay trở lại, nhìn Lục Trần nói: “Hứa tướng quân gọi ngươi vào.”
“Được.”
Lục Trần bước một bước, tiến vào, lúc đi vào, đột nhiên nhớ ra không biết Hứa Thanh Dao ở đâu.
Nhưng cũng không cần hỏi, còn chưa đi được bao xa, một đám hộ vệ oai phong đã tới, bao vây lấy hắn, tay cầm trường thương nhắm vào hắn, mũi thương phát ra tia lạnh lẽo đáng sợ.
Những người này đều là cảnh giới Thiên Tôn, vài khí tức dừng trên người Lục Trần, nhưng Lục Trần cũng không cảm nhận được bao nhiêu uy áp.
Bởi vì ngay cả khí tức Đại Đế Lục Trần cũng có thể coi thường, huống hồ là khí tức của Thiên Tôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận