Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 797: Kiêu ngạo (2)

Sau đó đột nhiên gầm lên một tiếng như thể đem tất cả linh lực bị hấp thụ giải phóng ra ngoài.
Giờ phút này, trời đất rung chuyển, sóng âm khủng bố tuôn ra như nước lũ.
"A a a."
Vô số người có tu vi thấp không chống chọi nổi với sóng âm công kích đáng sợ này đã khiến nguyên thần rung động, thất khiếu chảy máu.
Bạch hổ chủ sát phạt, gầm thét kinh thiên động địa, có thể khiến nguyên thần bị chấn thương.
Đây chỉ là sóng âm mà bọn họ tiếp xúc, còn sóng âm chân chính truyền đến Lục Trần.
Một làn sóng âm khủng bố như sóng lớn lũ quét về phía Lục Trần, bất cứ nơi nào sóng âm truyền đến, không gian đều giống như bị nứt ra.
Thanh niên bạch hổ này mới chỉ ở Hoàng cảnh sơ kỳ thôi.
Nhưng sức mạnh bộc phát ra thật kinh người, ít nhất nếu như tiếng hổ gầm vừa rồi chủ động tấn công những người phía dưới có thể khiến bọn họ bất tỉnh nhân sự.
Đối mặt với sóng âm quét tới, Lục Trần chỉ cười nhạt, xung quanh kiếm rít gào thiên hạ, tiếng kiếm kinh thiên động địa ngân vang. Toàn thân Lục Trần phát ra hào quang sáng chói, vô số kiếm quang hội tụ, kiếm uy khủng bố ngập trời nở rộ, sau đó tụ lại giống như một dòng sông kiếm phát ra ánh sáng chói lọi va chạm với sóng âm hổ gầm.
Ầm ầm!
Những kiếm quang này sắc bén vô cùng, ngay lúc va chạm đã không chút hồi hộp mà xé nát gợn sóng âm này một cách dễ dàng.
Ánh mắt Bạch Thiệu vẫn lạnh nhạt, hắn hiểu được ngoài kiêu ngạo ra, chiến lực của Lục Trần cũng cực kỳ nghịch thiên, nếu không cũng không thể tạo nên uy danh tuyệt thế.
Chỉ với Siêu Phàm cảnh đã làm chấn động Thanh vực, hiện giờ lại làm rung chuyển cả Thanh vực, Yêu vực lẫn Huyền vực.
Ngoại trừ bối cảnh cường đại ra, hắn còn có thực lực vượt trội so với những người cùng trang lứa.
Bạch Thiệu bước lên từng bước, chỉ thấy con bạch hổ khổng lồ trong hư không đang gầm thét lao về phía Lục Trần, sau nó là một móng vuốt to lớn mang theo hàn khí lạnh lẽo hung hăng đập thẳng vào đầu Lục Trần.
"Đánh bại ngươi, không cần phải động thân." Lục Trần lười biếng nói.
Lời nói vừa dứt đã thấy kiếm quang trên người Lục Trần càng trở nên rực rỡ hơn, uy năng tuôn ra như muốn xé rách mọi thứ, dường như đất trời nhoáng cái đã trở nên yên ắng.
Bạch hổ như cảm nhận được sự sợ hãi, từng cơn gió tụ lại bên ngoài cơ thể nó, đồng thời có tia sáng nhàn nhạt lưu chuyển, lực phòng ngự được đẩy lên đến cực điểm.
Tuy nhiên, khi ánh kiếm này hạ xuống va chạm với thân hình của bạch hổ.
Xoạt!
Kiếm ánh này toả ra hào quang lấp lánh như một sức mạnh vô địch dễ dàng xuyên thủng bạch hổ.
Kiếm ý mang theo thần uy tuôn trào với sức mạnh xé toạc mọi thứ đã nghiền nát con bạch hổ này.
Thấy chiêu thức bị phá, sắc mặt Bạch Thiệu trở nên khó coi vô cùng. Sau đó hắn tiếp tục tiến lên từng bước, dùng ánh mắt mang theo sát khí nhìn Lục Trần, trong phút chốc, ánh mắt Bạch Thiệu trở nên cực kỳ yêu dị, sau đó một luồng thần niệm vô cùng bạo ngược đã tấn công thức hải của Lục Trần.
Lục Trần nhìn chằm chằm vào mắt Bạch Thiệu, hắn có cảm giác nguyên thần của mình bị kéo vào một không gian xa lạ. Ngay sau đó, một con bạch hổ khổng lồ xuất hiện gầm thét với nguyên thần của hắn.
Lục Trần đột nhiên cảm thấy linh hồn chấn động, nguyên thần như bị xé rách.
Thân thể Lục Trần run lên, nhưng bị cơn đau làm cho tỉnh lại thấy vẻ giễu cợt trên mặt Bạch Thiệu, hắn lập tức hiểu rằng mình đã vô tình bị bí thuật tấn công nguyên thần, loại công kích này không thể phòng thủ được, chủ yếu phải xem nguyên thần hắn cường đại để đỡ được đòn tấn công tiếp theo hay không.
Ánh mắt Lục Trần loé lên ý cười nhat, tâm niệm vừa động, một ngọn lửa màu đen đã xuất hiện bao trùm lực lượng nguyên thần của Bạch Thiệu, kèm theo đó là uy lực hoả diễm có thể đốt cháy mọi thứ, phù một tiếng, trực tiếp làm tan chảy nguyên thần của Bạch Thiệu.
"A."
Bạch Thiệu vốn đang cười khẩy, bởi vì đợt tấn công đầu tiên đã thành công nên lần tiếp theo chắc chắn sẽ gây tổn thương đến nguyên thần của Lục Trần, nghiêm trọng hơn sẽ khiến nguyên thần hắn bị tổn hại nặng nề đến mức khôn lường.
Nhưng hắn còn chưa kịp hành động đã cảm thấy nguyên thần của bị đau rát vô cùng, sau đó liền bị mất liên lạc.
Mất đi nguyên thần cường đại là một tổn thất cực kỳ nghiêm trọng đối với Bạch Thiệu.
Bạch Thiệu cảm thấy nguyên thần của mình vô cùng đau đớn, đầu óc hỗn loạn, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên tái nhợt.
Ban đầu ba vị Thánh Vương Hổ tộc còn mang ý cười khi thấy đòn công kích bí pháp nguyên thần của Bạch Thiệu thành công, nhưng ngay sau đó, họ thấy Bạch Thiệu rú lên đau đớn, mặt mũi méo xệch đi, bọn họ lập tức hiểu rằng nguyên thần của Bạch Thiệu đã bị thương.
Ba Thánh Vương đều lộ vẻ giật mình.
Bạch Thiệu chính là thiên kiêu nòng cốt của thần điện Bạch Hổ, có thiên phú cực kỳ xuất sắc hơn hẳn Bạch Trạch và hơn nhiều so với những Bạch Yêu khác.
Bạch Thiệu đã đạt được những công pháp do Thiên Tôn Hổ tộc ban cho.
Trong thần điện Bạch Hổ có một pho tượng của bậc tiên hiền Hổ tộc, là một tồn tại xếp hàng Thiên Tôn. Bởi vì sự xuất sắc của Bạch Thiệu đã làm hắn chú ý, do lâm vào thế bí nên đã truyền pháp cho Bạch Thiệu thông qua pho tượng. Vì vậy Lục Trần đã nắm giữ được bí pháp công kích nguyên thần cường lại, ít nhất có thể ám toán được Hoàng cảnh đỉnh phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận