Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 246: Thà làm kẻ xấu xí chứ không muốn làm đại soái ca

Đây là một trận chiến bí mật, người ngoài không cách nào biết được.
Nếu như biết được thì đã không có nhiều nghi ngờ như vậy.
Ngay sau khi những lời này nói ra, tất cả mọi người đều choáng váng.
Ngay cả Nhân Hoàng của Đan Hoàng diện cũng đích thân lên tiếng, xác nhận rằng những gì Thiên Cơ các nói là đúng, ngay lập tức đã không còn âm thanh chất vấn nào nữa.
Tuy nhiên, bọn họ thực sự rất tò mò làm thế nào mà Thiên Cơ các lại biết được.
Đừng nói bọn họ, ngay cả Nhân Hoàng của Đan Hoàng điện cũng không thể nào hiểu được.
Trận chiến giữa hai vị tiền bối Thánh Giả là một trận chiến bí mật, không được công khai, không được lan truyền ra thế giới bên ngoài, Thiên Cơ các ở nơi có khoảng cách xa như vậy, làm sao lại biết được.
Thiên Cơ các liên tục thả ra hai quả bom lớn, cũng đều đã được xác nhận.
Đầu tiên là tổ tiên Thuần Dương tọa hóa, chuyện này chưa truyền ra thế giới bên ngoài, sau đó là Phó điện chủ của Đan Hoàng điện, tồn tại đứng thứ ba trong Thánh bảng, bị đánh bại người đứng thứ mười Thánh bảng - Hướng Đông Hoa.
Hai chuyện này vốn là chuyện cực kỳ bí mật.
Nhưng mà lại bị Thiên Cơ các biết được.
Mọi người thực sự phục Thiên Cơ các rồi, cứ như không gì là không biết vậy.
“Chư vị, Thiên Cơ các đến Hoang vực, chỉ để truyền đạt tin tức về chí cường bảng, không phải để xen vào chuyện mộ của Thánh chủ, cáo từ.” Nhân Hoàng của Thiên Cơ các ôm quyền về phía mọi người, chuẩn bị rời đi.
“Tiền bối, chờ đã, vãn bối có chuyện cần nhờ vả.”
Một thanh niên cao lớn oai hùng bước ra khỏi hàng, mặc một bộ trường bào lộng lẫy, ống tay áo thêu đường vân vàng, ngũ quan đoan chính, dáng người ngay thẳng, trên mặt toát lên khí chất nhẹ nhàng, tao nhã.
u Dương Cuồng, một vị cấp Thánh Tử thuộc gia tộc u Dương của Huyền vực.
“Hậu bối của gia tộc u Dương, có chuyện gì?” Nhân Hoàng của Thiên Cơ các quay đầu, mỉm cười hỏi.
“Tiền bối cảm thấy Liễu Thánh chủ vẫn còn sống đúng không, vậy thì liệu chuyện truyền thừa của hắn là thật hay giả, còn mộ địa là thật hay giả?” u Dương Cuồng nhìn về phía Nhân Hoàng của Thiên Cơ các để chứng thực.
Hắn không ở xa hàng trăm triệu dặm, thậm chí còn ngồi trong Truyền tống trận trong suốt một tháng, chạy từ Huyền vực đến Hoang vực, tất nhiên là để tìm hạt giống Thần Hỏa.
Hiện tại câu trả lời của Thiên Cơ các về việc Liễu Kình đã ngã xuống hay vẫn sống còn rất mơ hồ, u Dương Cuồng cần một câu trả lời chính xác, vì vậy đã lên tiếng để giữ người của Thiên Cơ các lại, cần một câu trả lời chính xác.
Câu hỏi của u Dương Cuồng cũng là câu hỏi của những người có mặt tại đây.
Nhân Hoàng của Thiên Cơ các mỉm cười nói: “Chuyện này, đợi đến khi các ngươi đã thu thập bản đồ, tự mình đi tìm hiểu đến cùng, không phải là sẽ biết được hay sao?”
Nói xong, người của Thiên Cơ các rời đi.
Tất cả mọi người đều không nói nên lời, cũng không cho thông tin chính xác, rốt cuộc là đúng hay sai, bọn họ cũng không muốn đi một chuyến rồi về tay không, cũng không muốn bỏ qua truyền thừa của Liễu Kình, ai nói sống thì sẽ không để lại truyền thừa chứ, có một số cường giả thích lúc còn sống để lại truyền thừa, nhìn đám tiểu bối giống như đang chơi trò chơi vượt ải, phá giải ám khí, trận pháp mà bọn họ bố trí, nhận được truyền thừa.
Đây là một loại thú vui trong cuộc sống tu hành tẻ nhạt của các cường giả đứng đầu.
Nếu giờ đến thì cũng đã đến, mọi người vẫn quyết định đi xem thử một lần.
Chỉ là bây giờ bản đồ vẫn chưa gom đủ.
Một ông lão với mái tóc trắng xóa đứng dậy, mỉm cười nói: “Chư vị, năm ngày sau, các thế lực có tàn đồ cũng sẽ đến Tần gia để thảo luận rốt cuộc thì mộ địa của Thánh chủ ở nơi nào trong Hoang vực.”
Hắn chính là gia chủ Tần Long của Tần gia.
“Không thành vấn đề.”
Người đến từ Đan Hoàng điện lên tiếng nói.
Trong tay bọn họ có tàn đồ.
Người từ bên từ các vực xung quanh vì không có tàn đồ nên cũng không có ý kiến.
Sau khi nói xong, mọi người rời đi.
Từng thế lực rút khỏi Hàn gia, điều này khiến một nhóm người của Hàn gia cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ còn tưởng rằng sẽ có một cuộc chiến nổ ra, khiến cho Hàn gia trở nên tan tành, cũng may là không có trận chiến cấp bậc đó xảy ra.
Tuy nhiên, vẫn còn hai thế lực chưa rời đi, đó chính là những người đến từ Phong Lôi các và Thánh địa Dao Trì.
Phong Lôi các có hơn mười người đến, trong đó có hai trưởng lão, có tu vi Hoàng cảnh, còn có khoảng mười đệ tử trẻ tuổi, có khí tức bất phàm, cũng đã đạt đến Nguyên Thần cảnh viên mãn.
Chỉ là vẫn còn có chênh lệch so với sức chiến đấu cấp Thánh Tử.
Hai trưởng lão của Phong Lôi các đi đến bên cạnh Lục Trần và Kim Anh Tuấn, khẽ chấp tay: “Tham kiến thiếu các chủ.”
“Ngươi đang gọi ai là thiếu các chủ, nói rõ hơn đi.” Kim Anh Tuấn bất mãn nói.
Bởi vì hai Nhân Hoàng kia nói chuyện với Lục Trần, hoàn toàn không nhìn hắn một chút nào, điều này khiến hắn rất bất mãn.
Lục Trần nói: “Tất nhiên là gọi ta, ngươi tưởng là gọi là ngươi à.”
Kim Anh Tuấn tức giận: “Thằng nhóc khốn nạn, người đến Phong Lôi các muộn hơn ta, bái nhập làm môn hạ của sư phụ muộn hơn ta, khi ngươi chưa đến ta đã luôn là thiếu các chủ của Phong Lôi các.”
Lục Trần nói: “Đúng là nói thừ, chính mình có bao nhiêu cân lượng ngươi còn không biết sao, sau khi ta đến, thiếu các chủ chính là ta.”
Kim Anh Tuấn tức đến ê răng nói: “Ai có cảnh giới cao hơn thì người đó là thiếu các chủ.”
Lục Trần bĩu môi nói: “Thiên phú của ngươi quá tệ, không thích hợp để làm thiếu các chủ, truyền ra ngoài sẽ làm mất mặt Lôi Phong các.”
Kim Anh Tuấn: “Ta còn chưa nói chuyện ngươi có danh tiếng xấu đâu, làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Phong Lôi các.”
Lục Trần nói: “Cho dù danh tiếng của ta xấu đến đâu, thì có xấu như ngươi không?”
Hai người nói qua nói lại một hồi thì bắt đầu cãi nhau.
“...”
Hai vị trưởng lão của Phong Lôi rất đau đầu, khi gọi thiếu các chủ, bọn họ cũng biết rằng chắc chắn hai người họ sẽ phải cãi nhau, không còn cách nào khác rồi, ai bảo do các chủ có hai đồ đệ mà vị trí thiếu các chủ lại chỉ có một chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận