Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1387: Trấn áp chim nhỏ

Trong mấy trăm người, một thanh niên mặc áo lông màu vàng thấy Lục Trần đến, sắc mặt chợt thay đổi, kim quang chợt lóe, hóa thành một con đại bàng màu vàng mở rộng cánh chim lên tới vài trăm thước phóng lên cao.
“Chim nhỏ, lần trước để ngươi chạy, lần này xem ngươi chạy trốn nơi nào?” Lục Trần thấy Kim Bằng vô cùng khổng lồ kia, cười ha ha, trực tiếp bay ra chiến thuyền, đi về phía đối phương.
Người nhìn thấy hắn lập tức muốn chạy trốn không phải ai khác mà chính là Kim Cao Tường của tộc Kim Bằng.
Lục Trần vừa sải bước ra, nhưng mà thân thể giống như rơi vào một vũng bùn, xung quanh có sức mạnh vô hình đè ép thân thể, tốc độ trở nên cực kỳ chậm chạp.
Vốn là với tốc độ của hắn, chưa cần dùng đến một hơi thời gian, có thể xuất hiện trước mắt Kim Cao Tường ngoài ngàn mét, nhưng bây giờ vừa sải bước, chỉ có khoảng cách trăm mét.
Tốc độ của hắn đỉnh cao, bị đạo vận của đạo Man xung quanh làm chậm lại, ít nhất chỉ có bảy mươi phần trăm.
Mặc dù tốc độ của hắn giảm bớt, Kim Cao Tường cũng như vậy, tốc độ trở nên rất chậm, thậm chí còn chậm hơn nhiều so với Lục Trần, Lục Trần bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ kéo khoảng cách hai bên, khi đến gần Kim Cao Tường khoảng ngàn mét, ý niệm vừa động, quy tắc trọng lực mà lúc trước lĩnh ngộ đang lan tràn trùng điệp.
Trong phút chốc, Kim Cao Tường không chỉ cảm giác giống như giãy dụa ở trong vũng bùn, hơn nữa toàn thân nặng như ngàn tấn, giống như trên người mang theo một ngọn núi lớn nguy nga, khiến tốc độ của hắn vốn dĩ không nhanh lại chậm lại hoàn toàn.
Trong mắt Kim Cao Tường có một chút hoảng sợ, người này đang lĩnh ngộ quy tắc trọng lực?
Tộc Kim Bằng sở trường là tốc độ, nhưng mà có vài loại quy tắcvừa hay dễ dàng kiềm chế bọn họ, ví dụ như quy tắc trọng lực, Mạn chi đạo, mặc dù đối phương sẽ không dùng Mạn chi đạo, nhưng Mạn chi đạo đạo vận bao phủ nơi này là bản nguyên của một cường giả Thánh Đế, cộng thêm người này lĩnh ngộ quy tắc trọng lực, mặc dù trực tiếp thi triển quy tắc khá thô ráp, nhưng vẫn ảnh hưởng đến hắn.
Kim Cao Tường thấy không trốn thoát được, trong mắt xuất hiện một chút tàn khốc, một ảo ảnh đại bàng màu vàng xuất hiện, đôi mắt tỏa ra ánh sáng phiếm lạnh lùng, một đôi cánh giống như hai trường đao màu vàng, tựa như sức mạnh vô địch vậy, chém về phía Lục Trần cực nhanh.
Lục Trần tung ra một quyền, quyền ý cuồn cuộn nổi lên một mảnh sát thế, tựa như sóng triều vận động, sóng biển cuồn cuộn, khi tiếp xúc ảo ảnh Kim Bằng trong nháy mắt, công kích kinh khủng kia bị Lục Trần hủy diệt.
Sau đó thừa dịp ảnh hưởng của quy tắc trọng lực, nhanh chóng phủ xuống bên người Kim Cao Tường, nhấc chân đá ra.
Một tiếng ầm!
Kim Cao Tường trực tiếp bị Lục Trần dùng một cước đạp trở về bên trên quảng trường, đất đá vỡ nát, bụi mù tràn ngập.
Kim Cao Tường bị nện choáng đầu hoa mắt, suýt nữa ngất đi.
“Ta đi, làm sao con hàng này cũng đi theo.” Hai người Thanh Ổ và Sư Hoàng liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt khó coi không chịu được.
Bọn họ nghĩ Lục Trần mò tới theo tung tích, nhưng mà Lục Trần cũng lĩnh ngộ Mạn chi đạo mà tới đây, chỉ có điều thấy Kim Cao Tường, thuận tay thu thập mà thôi.
Động tĩnh của nơi này cũng khiến người xung quanh nhìn qua, bọn họ biết Kim Cao Tường, vương giả trẻ tuổi đến từ tộc Kim Bằng, ở trong một nhóm người, chắc chắn thực lực thuộc cấp bậc đứng đầu, nhưng bây giờ bọn họ nhìn thấy gì, Kim Cao Tường bị bay đi, lại bị người ta đạp xuống một cước.
Trong một thời gian, người xung quanh nghẹn họng nhìn trân trối một màn này, cảm giác mắt xuất hiện ảo giác rồi.
Là Kim Cao Tường trở nên yếu đi hay là người tới quá mạnh mẽ.
Thanh Ổ và Sư Hoàng thấy Kim Cao Tường bị Lục Trần đánh xuống, hai người lao đến phía Lục Trần, dù sao cũng thuộc một phe cánh, không thể nào nhìn Lục Trần trấn áp Kim Cao Tường.
Thanh Ổ ra tay, bàn tay xẹt qua vòm trời, giống như một vầng mặt trời màu xanh, trong lúc mơ hồ vừa hóa thành một con đại bàng màu xanh, xé rách vòm trời, khí lưu gió lốc kinh khủng cuồn cuộn nổi lên, đè nén đỉnh đầu Lục Trần xuống.
Ánh mắt Sư Hoàng chói lóa, ấn đường phóng ra một luồng hồng quang, hóa thành một con Hỏa Diễm Sư Tử, quanh thân dấy lên ngọn lửa hoa mỹ, Hỏa Diễm Sư Tử gầm thét một tiếng, chấn động núi sông, khí huyết dào dạt.
Hai thiên kiêu đứng đầu ra tay, dị tượng kinh khủng, bão cát đi đá.
Lục Trần xòe bàn tay ra, bàn tay hiện ra lôi quang,quét ngang ra, va chạm một chưởng với Thanh Ổ, không gian nổ vang kịch liệt, thân thể của Thanh Ổ bị Lục Trần đánh lui ra ngoài trăm mét, ho ra ngụm máu lớn.
Chỉ có một kích, Thanh Ổ bị thương nặng.
Sau khi Lục Trần đẩy lui Thanh Ổ, lại ra tay với Sư Hoàng, bàn tay như kiếm, xuất ra một kiếm quang chói mắt, không gian bị cắt mở, Hỏa Diễm Sư Tử bị chia làm hai, sau đó xẹt qua trước ngực Sư Hoàng.
Mọi người nghe thấy âm thanh lợi khí nhập vào cơ thể, Sư Hoàng mang theo vẻ sợ hãi rút lui, trước ngực có thêm một vết thương máu chảy đầm đìa.
Hai người đều dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn Lục Trần, mới mấy tháng không gặp, đối phương lại trở nên mạnh mẽ như vậy?
Hoặc là nói trước kia đối phương chưa dốc toàn lực, lần này mới xuất toàn lực?
Những người xung quanh khác cũng nhìn Lục Trần, lộ ra vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, rốt cuộc người tới này là thần thánh phương nào, dễ dàng một địch ba.
Cho dù Kim Cao Tường, Thanh Ổ, hay là Sư Hoàng, cũng là một thiên kiêu xuất sắc nhất trong Đế tộc, giờ phút này bị người ta một địch ba mà còn rơi vào thế hạ phong, thực lực người tới này mạnh đến mức không còn gì để nói, có thể thấy ba người căn bản không cùng tầng với hắn.
Ba người và hắn không cùng tầng cấp, nói rõ bọn họ cũng giống như vậy.
Trong đám người, Thánh tử Hoa Vân Phi của Thánh địa Thái Hư cũng khó có thể tin, trong lòng chấn động không thôi, hắn có một suy đoán, lần trước thanh niên áo đen chiến đấu với hắn là người đi theo của người này, bây giờ nhìn lại suy đoán trở thành sự thật rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận