Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1229: Một đám tổ tông đáng sợ

Có người xông về phía hai cây Thánh quả thụ, hái xuống bắt đầu cuồng gặm, thuần thục gặm xong một quả, lại tiếp tục gặm quả thứ hai.
Gặm xong quả thứ hai thì gặm quả thứ ba.
Dù sao mảng tịnh thổ của tộc Hoàng Ly cũng như có một đám châu chấu đến trắng trợn chà đạp linh dược, linh quả bên trong.
Cảnh tượng này khiến Hoàng Ly vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, mắt như muốn nứt ra, vội vàng ngăn cản.
“Dừng tay, đám nhân loại đê tiện các ngươi!”
“Đáng chết, ta muốn giết các ngươi!”
Một đám Hoàng Ly tức giận, đám võ giả đê tiện này lại chà đạp tịnh thổ của bọn họ như thế, suýt chút nữa thì tức chết.
Có người muốn ra tay, Lục Trần hừ lạnh một tiếng, thò ra một bàn tay to trực tiếp đánh bay Hoàng Ly muốn ra tay, hộc máu hôn mê.
“Dừng tay, đừng nên hành động thiếu suy nghĩ.” Lão giả áo bào vàng đứng ra lớn tiếng quát, âm thanh ẩn chứa linh lực chấn động hùng hồn, chấn nhiếp một đám hậu bối.
Đám Hoàng Ly hướng ánh mắt khó hiểu về phía Thiên Tôn nhà mình, hiện tại bọn họ rất bức bối, không rõ tại sao trưởng lão Thiên Tôn lại dẫn về một đám nhân loại nhỏ yếu, còn mặc cho bọn họ trắng trợn chà đạp mọi thứ của sơn cốc.
Trên thực tế, lão giả áo bào vàng cũng có nỗi khổ nói không nên lời, nhìn thấy linh tuyền tự nhiên của sơn cốc bị ô nhiễm, dược điền bị chà đạp, trong lòng hắn không tức giận được sao?
Tức giận!
Còn tức giận hơn cả Hoàng Ly ở đây.
Nhưng vậy thì có thể có cách gì?
Muốn trách thì phải trách mấy con cháu chết tiệt đó, họa từ miệng mà ra, mang đến phiền phức cho tộc Hoàng Ly.
Thiên Tôn đến từ tộc Dạ Lang bên cạnh lão giả áo bào vàng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không hả hê chút nào, trong ánh mắt già nua hiện ra đắng chát, dường như hắn đã nhìn thấy được cảnh tượng tịnh thổ nhà mình giống như sơn cốc của tộc Hoàng Ly.
Bởi vì sáu trăm lẻ năm người này cần tộc Hoàng Ly và tộc Dạ Lang cùng chịu trách nhiệm.
Đúng là một đám tổ tông đáng sợ.
Sáu trăm lẻ năm người này cướp đoạt trắng trợn trong sơn cốc của tộc Hoàng Ly, chà đạp đủ một canh giờ mới ăn uống no đủ.
Sau đó để lại một mặt đất đầy bừa bộn.
Mấy linh tuyền trong veo thấy đáy trở nên đục ngầu, từng miếng dược điền mọc rất tươi tốt như bị heo gặm, bừa bộn không chịu nổi.
Còn quả của hai cây Thánh quả thụ vốn có hàng trăm, giờ chỉ còn lại lẻ tẻ mấy quả.
Lão giả áo bào vàng thoáng nhìn mấy người ăn no uống say, ngắt quả còn lại lơ lửng trên cây đặt vào nhẫn không gian.
Tục xưng ăn không hết còn ôm đi.
Giống như cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, lão giả áo bào vàng tức đến khó thở, trước mắt đen xì, ngã thẳng xuống mặt đất.
Lão giả áo bào vàng ngã xuống khiến đám Hoàng Ly sợ hãi, lần lượt chạy đến.
“Không ổn, trưởng lão ngất rồi, mau ấn huyệt nhân trung!”
Sau khi ấn huyệt nhân trung, vẫn chưa tỉnh lại.
“Xem ra cần phải hô hấp nhân tạo!”
Đám Hoàng Ly nhìn nhau, không ai dám đưa miệng xuống.
Thiên Tôn mặc áo bào vàng tức đến ngất đi, chuyện này cuối cùng cũng hạ màn.
Có mấy Hoàng Ly đi đánh thức trưởng lão Thiên Tôn đang bế quan khác, bọn họ đã biết được toàn bộ sự việc từ trong miệng Thiên Tôn của tộc Dạ Lang, biết được vì con cháu nào đó nói năng không đúng khiến đệ tử Kiếm Đế cung phản cảm, mang đến tai họa cho bọn họ, ai nấy đều rất phẫn nộ.
Đầu tiên, Hoàng Ly còn sống sót, bị treo lên đánh.
Trong địa lao nào đó truyền ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Bởi vì tộc Hoàng Ly không tìm được bối cảnh của Lục Trần nên dám giận không dám nói, sau đó sắp xếp chỗ ở cho sáu trăm lẻ năm người cùng với ba người Lục Trần.
Một khu vực nào đó, một công trình kiến trúc thấp với gạch xanh ngói xanh được xây dựng tạm thời ở đây.
Sáu trăm lẻ năm người được sắp xếp ở đây, bọn họ ăn uống đầy đủ và đang trò chuyện.
“Ôi chao, ăn no rồi, ăn đã quá!”
“Trước kia ta cũng không ngờ có thể uống được nước linh tuyền, vừa rồi ta đã uống hơn trăm ngụm đó.”
“Còn có mấy Thánh dược, ăn rất đã.”
Mặc dù đã trôi qua một canh giờ nhưng những người này vẫn không che giấu được vui vẻ và kích động trong mắt.
Bọn họ cũng được xem là có họa trong phúc, vốn tưởng sẽ vùi thân trong bụng của Xích Kim Hùng, cuối cùng trở thành một đống phân, hiện tại thời thế xoay chuyển, gặp được một đại ân nhân khiến tộc Hoàng Ly cung cấp tài nguyên tu hành miễn phí cho bọn họ.
Tộc Hoàng Ly là thế lực cấp Thiên Tôn, nội tình thâm hậu, cho dù trong bọn họ có rất nhiều người tư chất không được, nhưng dùng tài nguyên chất đống cũng có thể đẩy lên Thánh Vương cảnh.
Giờ phút này trong lòng bọn họ cảm kích Lục Trần đến rơi nước mắt.
Nhân sinh trên đời, không gì quý hơn là gặp được một đại ân nhân.
Trong một viện khác.
Ba người Lục Trần được sắp xếp ở nơi này.
Lục Trần thoải mái nhàn nhã bắt chéo hai chân, thần thái nhàn nhã.
Bên cạnh là Kim Dương và Hỏa Tích Quân.
Lục Trần nhìn về phía hai người bọn họ nói: “Trong Cửu Thiên, có phải có mấy Yêu tộc chưa cố gắng hết sức hay không.”
Kim Dương tò mò hỏi: “Kiếm Tam huynh, sao lại nói ra lời này.”
Lục Trần nói: “Trước đó khi các ngươi chiến đấu, yêu của tộc Hoàng Ly với tộc Dạ Lang đàm luận ở bên cạnh, thì ra bọn họ đã sớm biết Xích Kim Hùng ẩn giấu ở Thiên Thú Sâm Lâm hơn trăm năm, nhưng vẫn không phái người tiêu diệt, nói cách khác, vẫn còn nhiều Yêu tộc chưa làm hết trách nhiệm, có phải hay không.”
Hỏa Tích Quân mím môi, nói: “Ừm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận