Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1409: Đồ tôn không bớt lo

Tề Tắc nghẹn hòng nhìn trân trối Lục Trần, rõ ràng hắn mới là người bị hại, làm sao thoạt nhìn đối phương còn kích động hơn so với hắn, giống như tự mình nói xấu hắn.
“Sư tổ ta là Đế sư, Tam sư phụ Đại Mộng Thiên Nữ, Tứ sư phụ Hoa Điệp, thiếu ngươi chút linh tinh này, ngươi muốn giội nước bẩn cũng phải tìm được lý do, mặt mũi của ta không quan trọng, mất cũng không sao, nhưng mà ngươi để mặt mũi sư tổ ta, Tam sư phụ, Tứ sư phụ ở chỗ nào, truyền ra ngoài khiến người đời nhìn thế nào?” Vẻ mặt Lục Trần tràn đầy căm phẫn nói.
“Sư tổ đang ở bên cạnh nữa, ngươi cũng dám nói xấu, không biết sau lưng còn nói bậy cái gì?” Lục Trần bất chấp tất cả, cứ tiếp tục chụp mũ lên đỉnh đầu.
Mạnh Du Nhiên nhìn một cảnh tượng trước mắt, có chút đau đầu, tính cách Lục Trần quá giống nha đầu Hoa Điệp kia, thích va chạm người khác thì không nói, hơn nữa bình thường còn chiếm lý của người bị hại.
Lấy nha đầu kia làm ví dụ, có thể nói cướp bóc thành mượn thanh tân thoát tục, được rồi, mượn là mượn, đến lúc đó cũng nên trả lại cho người ta hay sao, nhưng nha đầu kia ngụy biện, ta dựa vào chuyện mượn, tại sao phải trả, lời nói ra có thể khiến người ta tức chết.
Cũng may những năm này, Hoa Điệp yên tĩnh rất nhiều, cho dù mấy năm trước dẫn Lục Trần đánh nát vài trận pháp cấp Đế, cũng chỉ có thể coi như là chút náo loạn.
Hoa Điệp yên tĩnh lại, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng bây giờ lại xuất hiện một đồ tôn không bớt lo so với Hoa Điệp.
“Ta không nói xấu Đế sư, càng không nói xấu Đại Mộng Thiên Nữ.” Sắc mặt Tề Tắc bị hù dọa đến trắng bệch, vô cùng sợ hãi, chụp mũ như này thì ai chịu được.
Lục Trần lớn tiếng quát: “Vậy mới vừa rồi vì sao ngươi nói ta đoạt linh tinh của ngươi?”
“Kia vốn là…” Tề Tắc há miệng, muốn nói kia là thật, nhưng mà nếu nói ra lời này, nhất định đối phương sẽ nói hắn hất nước bẩn, nói xấu Đế sư và Đại Mộng Thiên Nữ cao cao tại thượng.
Lục Trần từng bước ép sát: “Cái gì vốn là…”
“Ta sai rồi, ta không nên nói xấu ngươi.” Tề Tắc sắp khóc, nếu như sớm biết bối cảnh của người này, lại vô liêm sỉ như vậy, nói gì thì hắn cũng không muốn trêu chọc.
Xem ra tám mươi vạn phương linh tinh đổ sông đổ biển rồi, còn bản sao của thân pháp Đạp Tuyết Tầm Mai, có lẽ hắn cũng không lấy lại được.
“Biết sai rồi là tốt rồi, trẻ nhỏ dễ dạy.” Vẻ mặt tức giận của Lục Trần hòa hoãn.
Người xung quanh thấy một màn như vậy, khóe miệng co giật, hiển nhiên bọn họ nhìn ra Lục Trần chắc chắn cầm linh tinh của Tề Tắc, nhưng mà Tề Tắc chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng, vì sao, bởi vì Tề Tắc thật không dám nói xấu chụp mũ danh tiếng Đế sư, Thiên nữ và Hoa Điệp.
“Tên nhóc kia là người của Trương gia, ngươi dẫn hắn cùng trở về, sắp xếp dòng dõi Trương Khang Thành một chút.” Mạnh Du Nhiên chỉ vào Trương Vân Phàm trong đám người nói.
Mạnh Du Nhiên biết muốn để Lục Trần lấy linh tinh ra, trừ khi mặt trời mọc phía tây, cũng phải chuyển đề tài.
Trương Vân Phàm là Thiên Tôn dòng thứ hai của Trương gia, cũng không phải là dòng dõi kia của Trương Khang Thành, căn cứ thông tin điều tra được chỉ có một dòng Trương Khang Thành phản bội Sơn Hải giới vì lợi ích, Đế sư cũng chưa xử lý đối phương, tuy nói phản bội đáng xấu hổ, nhưng ai có thể bảo đảm toàn bộ thế lực của phản đồ phản bội.
Xuống tới thế lực Thiên Tôn, trong thế lực siêu cấp lên tới Sơn Hải giới, đều có bóng dáng người phản bội.
Những nội phản này thật ra thì căn bản không tạo nổi gợn sóng gì, ở trong mắt cường giả có cũng được mà không có cũng không sao, đều lười tra xét tỉ mỉ, nhưng mà phát hiện cũng phải kịp thời thanh trừ.
Giống như đạo lý bị con muỗi chích một miếng, trở tay đập chết một con.
Ánh mắt Lục Trần nhìn về Thiên Tôn kia tên Trương Vân Phàm, có lẽ nguyên nhân là đối phương vì giết Trương Văn Phong ở trong bí cảnh, bị Trương Khang Thành phái người tới giết hắn, chẳng qua là không nghĩ tới Đế sư trấn giữ cửa bí cảnh, bị bắt quả tang, đứng lại không dám rời đi.
Trương Vân Phàm tiếp xúc với ánh mắt của Lục Trần, toàn thân run lên, lắp bắp nói: “Điện, điện hạ, ta không phải là người phản bội.”
Trên thực tế, Trương Vân Phàm vốn dĩ hùng hổ tới giết Kiếm Tam công tử, ai biết Đế sư ở chỗ này, cho dù là khi Đế sư nói một dòng gia chủ là phản đồ, cả người Trương Vân Phàm vẫn u mê.
Nếu Đế sư cũng xác thực nói một dòng gia chủ là phản đồ, hiển nhiên không thể nào bắn tên không đích, vậy nhất định đúng rồi, không cần bất kỳ lý do nào.
Điều khiến Trương Vân Phàm không cách nào tiếp nhận là Kiếm Tam lại là đồ đệ của Đại Mộng Thiên Nữ và Hoa Điệp, Đế sư là sư tổ của hắn, thân phận này đủ để hù chết người.
Hơn nữa điều khá hoang đường chính là gia chủ nói với mình Kiếm Tam công tử liên hiệp Thiên Yêu giết chết Trương Văn Phong.
Đồ tôn của Đế sư, đồ đệ của Thiên nữ cấu kết Thiên Yêu?
Bây giờ Trương Vân Phàm chỉ muốn ha ha vào mặt Trương Khang Thành, tự mình tìm chết cũng được, nhưng đừng kéo theo cả gia tộc.
“Ngươi có phải người phản bội hay không, chẳng lẽ một câu nói là có thể chứng minh được.” Lục Trần đi tới, nhìn chằm chằm Trương Vân Phàm.
Trán Trương Vân Phàm đổ mồ hôi lạnh, bối rối nói: “Điện hạ, mặc dù Trương Khang Thành phản bội, nhưng rất nhiều người Trương gia bọn ta không phản bội.”
“Ta mới vừa đột phá Chí Tôn.” Lục Trần bỗng nhiên nói.
Trương Vân Phàm hơi sững sờ, chợt kịp phản ứng ý tứ lời này, đối phương đột phá Chí Tôn cần lượng lớn linh tinh, cho nên vội vàng móc ra một chiếc nhẫn không gian, nói: “Bên trong có hai mươi vạn phương linh tinh, kính xin điện hạ vui lòng nhận cho.”
“Ngươi cho rằng ngươi có thể hối lộ được ta?” Cả mặt Lục Trần cười lạnh nhìn Trương Vân Phàm, tuy nói như thế, tay cũng rất thành thực vươn ra lấy nhẫn không gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận