Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1084: Vu Chiến (2)

“Thù truyền kiếp đấy, mẹ nó, đám khốn kiếp trong Trớ Chú giới kia để ta trong bí cảnh, nếu không phải Lục huynh mở ra tế đàn Trớ Chú thì có khả năng ta đã chết già bên trong rồi.” Vu Chiến cực kỳ tức giận nói.
Sau đó hắn lại giải thích một chút, sau khi hắn đến Trung Châu vực, nghe nói có người trúng trớ chú mà chết, nghe được là Viên Chính Thanh, bởi vì tên này đến từ Trớ Chú giới nên lập tức truy đuổi đến Bồ Đề sơn, chuẩn bị xử hắn nhưng không ngờ vẫn để cho hắn chạy thoát.
“Tên này là…” Vu Chiến nhìn về phía Tề Dương.
Lục Trần hờ hững nói: “Tên này cũng là thiên tài Thượng giới.”
Tề Dương bị hai người nhìn chằm chằm, không thể bình tĩnh nổi, nhìn về phía Vu Chiến nói: “Thật ra Đao Thần điện với Vu Thể giới có quan hệ hữu hảo.”
Tề Dương liếc mắt một cái nhìn thấu lai lịch của Vu Chiến, sau đó quanh thân lưu động một tầng vu lực.
“Liên quan cái rắm gì đến ta, ta có sinh ra ở Thượng giới đâu.” Vu Chiến bĩu môi nói.
“Muốn sống thì để lại nhẫn không gian đây.” Lục Trần âm trầm nhìn Tề Dương nói.
“Ta biết ngươi cũng tới từ Thượng giới, mong hãy khoan dung độ lượng.” Tề Dương nhìn Lục Trần nói.
Dù sao trong nhẫn không gian của hắn cất giữ rất nhiều bảo vật, làm sao có thể không tiếc mà đưa cho Lục Trần được.
Lục Trần thấy vậy, cũng không có gì để nói, trực tiếp đưa tay tát một cái, Tề Dương đương nhiên không ngồi chờ chết, phản kháng lại Lục Trần nhưng không đến mười chiêu, một chưởng của Lục Trần đánh vào ngực Tề Dương, đánh gãy xương ngực hắn, hắn phun ra một ngụm máu tươi đỏ thẫm.
Sắc mặt Tề Dương lập tức trở nên trắng bệch.
Ánh mắt Tề Dương thay đổi, rất muốn lấy ra Thiên Tôn pháp chỉ đánh chết Lục Trần nhưng cuối cùng hắn vẫn giữ lại lá bài bảo mệnh, không tùy tiện sử dụng.
Hơn nữa, ma đao họa quyển quý giá nhất của mình đã bị thanh kiếm nát kia phá giải, uy lực của Thiên Tôn pháp chỉ còn kém hơn ma đao họa quyển, đoán rằng cho dù lấy ra cũng không có tác dụng.
Tề Dương cũng nghĩ, có cần dùng Thiên Tôn pháp chỉ chạy trốn không, nhưng nhìn thoáng qua thanh kiếm nát trên không đang tỏa ra từng trận khí tức khiến người ta căng thẳng thì nghĩ lại vẫn thôi, không thể chó cùng rứt giậu được.
“Cho ngươi.”
Suy đi nghĩ lại, Tề Dương gỡ nhẫn không gian xuống, ném cho Lục Trần.
Lục Trần cũng là người giữ lời hứa, sau khi nhẫn không gian đến tay thì phất tay cho Lục Thần kiếm bay về, giải trừ khí tức trói buộc Tề Dương.
“Hoan nghênh lần sau đến tặng đồ.” Lục Trần nhiệt tình nhìn Tề Dương rời đi.
Tề Dương lảo đảo chưa đi được xa, suýt chút nữa ngã xuống khỏi không trung, trong lòng hắn chảy máu. Trong nhẫn không gian có rất nhiều trang bị và tài nguyên, hắn khổ sở mãi mới góp nhặt được trong trăm năm.
Chỉ một suy nghĩ sai lầm đã hòa thành hư không.
Mặc dù trở thành kẻ nghèo hèn nhưng trong lòng Tề Dương vẫn còn khá vui mừng, chí ít là hắn giữ được mạng.
Nếu như ở Sơn Hải giới, gặp được những tên khó chơi, đa số là giết người cướp của, sau đó lại không dám đối mặt với sự trả thù của Đao Thần điện.
“Tặng đồ, ta tặng gia gia ngươi!” Trong lòng Tề Dương hung hăng chửi một câu, sau đó ánh mắt dần trở nên âm trầm, thấp giọng gầm gừ: “Viên Chính Thanh, ngươi đợi đó cho lão tử.”
Tuy rằng Tề Dương hận Lục Trần cướp đi nhẫn không gian của hắn nhưng càng hận tên tiểu tử Viên Chính Thanh hơn. Viên Chính Thanh lại dám trong lúc hắn chiến đấu mà lén lút trốn đi, thiếu chút nữa khiến hắn tức hộc máu, trớ chú của Viên Chính Thanh mặc dù không có tác dụng với Lục Trần nhưng Tề Dương biết Viên Chính Thanh có lá bài tẩy không lấy ra.
Với địa vị của bọn họ, có ai không có mấy con át chủ bài phòng thân chứ.
“Ngươi chờ một lát.”
Sau khi Tề Dương đi, Lục Trần nói một câu với Vu Chiến.
Nói xong thì đi đến trước mặt Bồ Đề lão tổ, thần hỏa liên tục truyền vào thân thể Bồ Đề lão tổ không ngừng.
Có thần hỏa áp chế, trớ chú ở lại trong cơ thể Bồ Đề lão tổ giống như gặp phải khắc tinh, chạy tán loạn khắp nơi, cuối cùng bị ép xuống cánh tay, tận dụng nhiệt độ cao của thần hỏa, kéo dài khoảng một canh giờ thì tất cả đều bốc hơi gần như hết sạch.
“Phù.”
Toàn bộ trớ chú trong cơ thể đã trừ khử xong, Bồ Đề lão tổ thở phào một hơi nhẹ nhõm, vốn dĩ là khuôn mặt xám xịt đã nhanh chóng biến thành sắc hồng hào khỏe mạnh, tinh thần phấn chấn vô cùng.
“Đa tạ.”
Bồ Đề lão tổ trịnh trọng cảm ơn.
Nếu như không có trợ giúp của Lục Trần thì trớ chú trong cơ thể không biết phải tra tấn hắn bao nhiêu năm. Đây là trớ chú cấp Thiên Tôn, không phải trớ chú bình thường, chỉ có thần hỏa hoặc là võ giả nắm giữ lôi đình mới có thể áp chế trớ chú.
Ánh mắt Bồ Đề lão tổ mơ hồ, nghĩ đến trước đây lần đầu tiên nhìn thấy Lục Trần, quả quyết kết thiện duyên đúng là lựa chọn chính xác.
Bồ Đề lão tổ dám khẳng định, trăm phần trăm Lục Trần là đệ tử ẩn thế do cường giả Thượng giới bồi dưỡng.
Lục Trần có kiếm quyết tối cao của Kiếm Đế cung, có thần hỏa, còn có một thanh phá kiếm có thể chống lại Ma Đao, nhất là thanh kiếm lúc trước lại có thể chém vỡ thần hình của Ma Đao. Vị chủ nhân của Ma Đao kia danh tiếng vang khắp Sơn Hải giới đó.
“Tiền bối không cần khách sáo, việc vãn bối nên làm thôi.” Lục Trần nghiêm túc nói, “Tiền bối đã giúp đỡ ta rất nhiều, nếu không có tiền bối, có thể phải năm mươi năm sau ta mới có thể thăng cấp lên Thánh Quân hậu kỳ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận