Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1530: Thành Minh Cổ bị hủy

Thân thể Pháp Tướng trấn áp thiên hạ, ngay cả lông tay cũng vừa thô vừa to, tỏa ra khí tức vô cùng khiếp người. Lúc này, mọi người trong thành Cổ Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy hoảng sợ nhìn yêu thú trên bầu trời, dưới luồng yêu khí kinh khủng cực kỳ ấy, cơ thể nó như muốn nổ tung.
Chỉ có những người cùng cảnh giới mới có thể chịu được sự uy áp kinh khủng này.
“Chạy!”
Một khắc sau, vô số người điên cuồng chạy ra ngoài, trong mắt tràn đầy sợ hãi, chỉ có thoát khỏi nơi bị yêu thú che phủ mới có thể toàn mạng.
Nhưng đã quá muộn rồi.
Trên thân thể của con yêu thú, tất cả lông hóa thành những vũ khí vô cùng cứng cáp, như trường mâu, trường thương, đao, kiến,...nó tách khỏi thân thể Pháp Tướng tuôn xuống như mưa.
Ầm ầm!
Vô số vũ khí rơi xuống mặt đất, thời điểm chúng va chạm nhau, tạo ra tai nạn mang tính diệt sạch, từng tòa kiến trúc nổ tung khi va chạm với vũ khí, về phần mấy trăm sinh mạng kia lại càng thê thảm hơn, đa số điều không chịu nổ khí tức cường thịnh mà vũ khí tỏa ra, trực tiếp nổ tung.
Chỉ một số ít Thiên Tôn trụ được khi vũ khí roi xuống nhưng không được bao lâu, vẻ mặt lộ ra vẻ sợ hãi rồi tan thành khói bụi.
Một tòa thành, mấy ngàn sinh mạng cứ thế chết hết.
Rất rõ ràng, để giết được Lục Trần, lão giả trực tiếp phát động sát chiêu trên phạm vi lớn, bất chấp hậu quả đắc tội tộc Minh Huyết Mãn, đồ sát vô số binh sĩ của tộc họ, chỉ để khiến Lục Trần bị thương hoặc mất mạng trong phạm vị của sát chiêu.
“Khụ…khụ…”
Lão giả đứng trên lưng yêu thú, hơi hoa mắt, để thi triển sát chiêu này trên phạm vị lớn như phải tiêu hao rất nhiều thể lực, hiện tại có hơi choáng váng.
Lão giả nhìn xuống mặt đất, thành Minh Cổ đã thành một đóng đổ nát, không ai sống sót, hắn dùng thần niệm quét qua tìm Lục Trần nhưng không thấy đâu, lão giả hơi nhíu mày, nhầm nhủ: “Người đâu?”
Lão giả không tin đối phương chết không toàn thây, tan thành cát bụi như những người kia.
Người thanh niên này thân thể cường đại khác thường, vừa rồi còn hung mãnh va chạm với hắn, dù có chết thì hẳn là nguyên thần cũng không tiêu tán, hắn có thể nhìn nguyên thần của người kia để xem đối phương tu luyện loại công pháo gì.
“Ngươi đang tìm ta đấy à?” Một giọng nói trào phúng vang lên sau lưng lão giả.
Ngay khi giọng nói vang lên, lão giả bỗng đổ mồ hôi, tóc gáy dựng đứng lên, một cảm giác vô cùng nguy hiểm dâng lên, thân thể lập tức dịch chuyển, nhưng đã muộn rồi, một đường kiếm quang sáng loáng chém vào lưng hắn, phập một tiếng, máu bắn tung tóe.
Trên lưng lão giả xuất hiện một vết thương dài hai thước, gần như từ vai đến xương cụt, quần áo rách ra, máu tuôn như suối, khiến người ta kinh hãi.
Lão giả vội vàng cầm máu, quay đầu lại, tức giận trừng mắt nhìn Lục Trần, vì hắn không biết đối phương xuất hiện sau lưng mình từ lúc nào, ngay cả tiếng một động nhỏ cũng không phát ra.
Lục Trần thờ ơ nhìn lão giả, nói: “Lòng dạ ngươi trái lại thật độc ác, chỉ vì muốn giết ta mà không ngại tàn sát mấy trăm ngàn nhân tộc và binh sĩ của tộc Minh Huyết Mãn.”
Lão giả lạnh mặt, không nói gì, bỗng bạo khởi hóa thành một cái bóng nhàn nhạt bay về phía Lục Trần, đồng thời vươn tay, vỗ một chưởng về phía đó.
Lục Trần vừa lùi về phía sau vừa híp mắt cười, nói: “Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, vì tin tức ngươi một mình hủy thành Minh Cổ sẽ được truyền đi, đến lúc đó tộc Minh Huyết Mãn sẽ tự tìm ngươi tính sổ.”
“Vậy ngươi phải có cơ hội.” Trong mắt lão giả hiện lên sát khí, tốc độ bỗng nhanh thêm mấy phần, đồng thời hoa văn cũng lan ra rất nhanh, muốn bao lấy Lục Trần.
“Vừa rồi cũng chẳng vây được ta, phí công vô ích.” Lục Trần hừ lạnh một tiếng, trên người hắn xuất hiện một luồng khí tức sắc bén đến đáng sợ, chúng nhanh chóng hóa thành kiếm đạo phong bạo, bao trùm bầu trời, xuất nhập hàn mang, bay về phía lão giả.
Toàn thân lão giả sáng lên, tách ra vô số đế huy, bàn tay không ngừng đập, trên trời dưới đất xuất hiện chằng chịt chưởng ấn màu xanh, hóa giải kiếm phong của Lục Trần.
Trong tay Lục Trần lặng lẽ có thêm một thanh thần kiếm, phát ra vầng sáng chói mắti, lần lượt phun ra từng đường kiếm ý rừng rực, nó bắn ra ngoài, sau đó điên cuồng xoay tròn quanh thân thể lão giả, rất nhanh, kiếm ý trở nên cực kỳ dày đặc, tựa như vòi rồng bao lấy lõa giả.
“Quả nhiên là kiếm ý, còn tu thành Tỏa Kiếm quyết.” Lão giả nhìn chằm chằm kiếm ý dày đặc như màn sáng xung quanh, hắn có thể cảm nhận rõ khí tức sắc bén mà nó toát ra, hoàn toàn có thể đả thương một đại đế bình thường rồi, ngay cả hắn cũng mơ hồ có cảm giác uy hiếp không nhỏ.
Nhưng mà hắn không phải là một đại đế bình thường, đã nửa bước nhập Thánh đế cảnh rồi.
Lão giả hít sâu một hơi, ánh mắt ngưng trọng dị thường, đợi sau khi hắn xé toặt cái kết giới này thì sẽ là một cơn ác mộng đối với người kia.
Lão giả đứng bất động giữa cơn gió lốc nhưng lại phóng ra một luồng khí tức kinh khủng, Đế huy cực hạn lan toả khắp người, bay vút tận trời, nhưng hào quang đó không biết mất mà hội tụ trên bề mặt cơ thể hắn, nó không ngừng ngưng tụ rồi dần dần biến thành một giáp vị màu lam.
Giáp vị màu lam này bao phủ toàn bộ lão giả khiến phòng ngự trở nên vững chắc.
Có giáp vị hộ thể, lão giả vươn hai tay ra rồi xoay tròn kiếm ý một cách điên cuồng khiến giáp vị bắn ra tia lửa, nhưng nó không bị vỡ vụn ngay mà có cảm giác có thể đột phá được, lão giả thở phào nhẹ nhõm, sau đó dùng sức xé toạc kiếm ý xông ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận