Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 530: Ra tay

Bọn họ muốn sống sót nhất định phải liên hợp lại, hơn nữa trong bọn họ có số ít chỉ đứng sau cấp Thánh Tử, bọn họ không tin mười lăm người liên thủ không đối phó được một người.
Mười lăm người dùng thần niệm trao đổi, ánh mắt nhìn về phía Lục Trần tràn ngập sát ý.
Lục Trần đi ở phía trước, nhận thấy phía sau truyền đến ánh mắt âm u lạnh lẽo, khóe miệng lập tức gợi lên độ cong tà mị.
Mười lăm người này cho rằng liên hợp lại sẽ là đối thủ của hắn sao, nếu nghĩ như vậy thì sai lầm lớn rồi.
Trong mười lăm người này không một người nào là cấp Thánh Tử, cho dù có mấy cấp Thánh Tử, Lục Trần cũng không sợ hãi, huống hồ vốn chẳng có ai.
Sau khi bọn họ rời đi, có một đám người liên tục đến bên cạnh lão giả, những người này đều là cường giả của thành Vô Song, bọn họ lại đây xem có phải Lục Trần thật sự có thể phá hủy cung điện màu xám hay không.
Một đám người tiến vào trong cung điện màu xám dưới ánh mắt chăm chú của bọn họ, sau đó, thần niệm lập tức bị một tầng lực lượng vô hình ngăn cách, không tra được tình hình bên trong.
“Hây, cuối cùng cũng có thể ra tay rồi!” Lục Trần vừa bước vào bên trong thì không ngụy trang nữa, duỗi duỗi thắt lưng, cả người phát ra tiếng nổ giòn như đậu nổ.
Sau đó, một luồng khí tức mạnh mẽ phóng thích ra từ trên người Lục Trần, khí kình phong bạo khuếch tán hình thành tiếng gào thét ở trong hư không.
Sắc mặt của mười lăm người tiến vào lập tức thay đổi, không ngờ mới tiến vào cung điện màu xám, đối phương đã khẩn cấp muốn ra tay với bọn họ.
Bọn họ còn tưởng người này sẽ ngụy trang thêm một lúc.
“Ra tay!”
Đàm Phong dùng thần niệm truyền âm, trong ánh mắt lóe lên tàn nhẫn.
Khí tức Đàm Phong bắt đầu khởi động, thò ra một bàn tay hình dạng móng vuốt, vô số khí kình sắc bén quấn quanh năm ngón tay khiến cho ngón tay của hắn vô cùng sắc bén, như móng vuốt ưng.
Lục Trần nhanh tay lẹ mắt, kiếm chỉ khép lại bắn ra một luồng kiếm quang, trực tiếp đánh xuyên qua bàn tay Đàm Phong.
Một tia máu tươi bắn tung tóe, sau đó Đàm Phong đau đớn ôm bàn tay lùi lại.
“Aaa…”
Hoàng Thông tế xuất ra một thanh chủy chủ, nở rộ ánh sáng khiếp người, sắc bén vô cùng, bộc phát ra uy năng chấn động của Hoàng khí đứng đầu.
Thanh chủy chủ hóa thành một luồng sáng bạc xuyên qua Lục Trần.
Giang Viêm giơ tay lên một chiêu, một hạt châu xanh biếc lơ lửng trên không trung, hạt châu xanh biếc phun ra sương mù xanh biếc bao phủ một mảng thiên địa nhỏ.
Sau đó, có một con Giao Long dài tới mấy chục mét lao ra trong lớp sương mù màu xanh biếc, Giao Long lao về phía Lục Trần, móng vuốt như thật xé rách không gian, đánh bạo về phía đỉnh đầu Lục Trần.
Ba người này phân biệt là người nổi bật trong gia tộc của mình, người của gia tộc bọn họ không thể trơ mắt nhìn bọn họ chết đi nên đã đưa pháp bảo Hoàng khí đứng đầu.
Bởi vì cung điện màu xám không thể phát ra lực lượng quy tắc, cho nên chỉ có thể đưa pháp bảo cấp bậc Hoàng khí đỉnh cấp.
Còn bọn họ có thể sống sót hay không thì tùy vào ý trời.
Nếu như Lục Trần chết tại nơi này, sẽ không còn người ngoài có thể uy hiếp địa vị của bọn họ nữa.
Sau khi Lục Trần đánh lùi Đàm Phong, bóng dáng hơi lóe lên, di chuyển sang trái mấy trượng.
Nơi trước đó hắn đứng đùng một tiếng, chưởng ấn của nhiều người phát ra nổ tung, cũng có một con Giao Long chụp bị hụt, chấn hư không run rẩy.
Bởi vì ngoại trừ mấy nhân vật có tính tiêu biểu ra, những người khác cũng đang ra tay, hoặc xuất chưởng, hoặc xuất quyền, năng lượng chấn động hư không khiến chỗ vừa nãy Lục Trần đứng nổ tung toàn bộ.
“Ồ!”
Lục Trần phát hiện một chùm sáng trắng bay tới, hơi bất ngờ.
Hắn né tránh từng công kích của mấy người đó, nhưng chùm sáng bạc vẫn bay về phía hắn.
Đây là thanh chủy chủ mà Hoàng Thông tế xuất ra.
Trông rất bé nhỏ, không có uy lực, nhưng dù sao đây cũng là thanh chủy chủ Hoàng khí đứng đầu, lực xuyên thủng rất mạnh.
Lục Trần điều động kiếm ý, sau đó mặt ngoài xuất hiện một tầng nước chảy ào ào, nước chảy hình thành năng lượng phòng ngự cực lớn.
Nhìn kỹ thì đây là một mảng kiếm ý đan xen lại với nhau hình thành nên phòng ngự rất lớn.
Khí tức mà thanh chủy chủ phát ra ngoài có chút uy hiếp, Lục Trần không dám dùng thân thể đi đón lấy, hiện tại cơ thể hắn có mạnh cũng sẽ bị Hoàng khí đứng đầu xuyên thủng, nên hắn không ngốc như vậy.
“Keng…”
Thanh chủy chủ trắng bạc phá không mà đến, đụng với kiếm ý bên trên, phát ra tiếng va chạm giòn tan, bị kiếm ý chặn lại, không tiến thêm được tấc nào nữa.
Nhưng Lục Trần lại lùi về phía sau mấy bước.
Mặc dù thanh chủy chủ này chưa xuyên qua cơ thể Lục Trần nhưng dù sao cũng là Hoàng khí đứng đầu, lực trùng kích mang theo cũng là đáng sợ đến cực hạn.
Xẹt xẹt xẹt!
Thanh chủy chủ trắng bạc lại bộc phát ra lực xuyên thấu mạnh hơn khi chặn lực lượng phòng ngự mà kiếm ý hình thành, chậm rãi đột phá lực phòng ngự kiếm ý ngưng tụ ra.
Lúc này, Lục Trần cũng không ngồi chờ chết nữa, phía sau hắn cũng có một thanh trường kiếm bay ra, tản mát ra ánh sáng như trăng sáng, cho người ta luồng cảm giác sắc bén vô song.
Lục Trần vung bàn tay lên, Ngân Nguyệt bọc lấy kiếm thế khiếp người bay vào trong đám người phía trước.
Kiếm uy mà Ngân Nguyệt lưu chuyển rất khủng bố, xé rách hư không, trong nháy mắt xuyên qua ấn đường của một người, sau khi xuyên thủng lại tiếp tục công kích người khác.
Mặc cho bọn họ thôi thúc linh lực hộ thể vẫn không chặn được Ngân Nguyệt mang theo từng tia kiếm ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận