Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 274: Khắp nơi đều là linh hoả

Thanh niên vội vàng nghênh chiến, giơ cánh tay ra chặn lại.
Lục Trần vẫn tung ra hai nắm đấm, uy lực đáng sợ, cánh tay của thanh niên lập tức nổ tung, máu me be bét.
Thanh niên phun ra một ngụm máu rồi lại lần nữa bay ra xa, cơ thể tông thẳng vào vách núi phía sau.
Bịch!
Ngọn núi dường như hơi rung chuyển, vô số hòn đá rơi ra khỏi ngọn núi.
Cơ thể của thanh niên máu thịt be bét, yếu ớt trượt từ trên vách núi xuống dưới, nằm liệt trên mặt đất giống như không có xương.
Phía sau, thanh niên rút cây đinh ba vốn định giúp đỡ đồng bọn, nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử co lại, lộ ra ánh mắt sợ hãi.
Một Siêu Phàm cảnh sao có thể đáng sợ như vậy, trong lòng vô cùng kinh hãi, không chút do dự vứt bỏ đồng bọn, đến cả dũng khí chiến đấu cũng không còn.
Lục Trần đột nhiên lộ ra vẻ mặt khác thường, vừa xoay đầu đã nhìn thấy bóng người đang bỏ chạy về nơi xa, chỉ để lại bụi mù ngập trời.
Lục Trần: “...”
Trong lòng không nói nên lời, không ngờ tên nhóc đi cùng thanh niên này lại thực sự bỏ mặc đồng bọn, một mình bỏ trốn.
Nghĩ lại cũng đúng, biết rõ không phải là đối thủ của hắn, không trốn thì còn có thể làm gì nữa, ở lại chiến đấu cũng chỉ thêm một cái xác mà thôi.
“Khục khục.”
Dưới chân núi vang lên một tiếng ho khan, thanh niên bị thương nặng đang tê liệt dựa vào vách núi, sắc mặt tái nhợt, bộ dạng rất thê thảm, cả người bê bết máu, chưa kể còn thiếu một cánh tay, ngoài ra không biết đã gãy bao nhiêu khúc xương trên người.
Chủ yếu là do vừa nãy Lục Trần ra tay quá bạo lực, vô cùng ngang tàn, sức lực hung hãn, thanh niên căn bản không thể chịu nổi.
“Thiếu, thiếu điện chủ sẽ báo thù cho ta.” Thanh niên hấp hối thốt lên một câu, sau đó nghiêng đầu, hoàn toàn mất đi sức sống.
Lục Trần đi đến trước mặt thanh niên đã chết, ngồi xổm xuống, thuần thục tháo nhẫn không gian trên ngón tay ra, suy nghĩ hơi động, xâm nhập vào bên trong.
Trong nhẫn không gian chẳng có thứ gì, chỉ có mấy quyển công pháp võ kỹ thông thường, hai món pháp bảo Vương khí, vài chục vạn linh thạch, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Lục Trần lấy hai món pháp bảo Vương khí và mấy chục vạn linh thạch cho vào nhẫn không gian của mình, sau đó ném nhẫn không gian của thanh niên đi.
Hắn đứng dậy, thân hình chợt lóe, rời khỏi nơi này.
Mười lăm phút sau khi Lục Trần rời đi, xoẹt xoẹt xoẹt, hai ba mươi bóng người bỗng xuất hiện trong sơn cốc nơi hắn đứng trước đó, đều là cường giả Nguyên Thần cảnh viên mãn, huyết khí cuồn cuộn ngất trời, mấy chục luồng huyết khí tràn ngập không gian, khiến cho không gian cũng phải run sợ.
Bọn họ liếc nhìn xung quanh, chẳng thấy người nào ngoài một xác chết.
“Sức chiến đấu của Kim Ngạo Thiên thực sự mạnh mẽ đến vậy sao?” Một nam tử với thân hình vạm vỡ, lạnh lùng hỏi.
Nam tử này có thân hình vô cùng cường tráng, khí chất tuyệt đỉnh, nhưng lúc này sắc mặt lại u ám, ánh mắt sắc bén như chim ưng, tuy rằng cùng là Nguyên Thần cảnh, nhưng hơi thở của hắn lại mạnh hơn hẳn những người xung quanh, cực kỳ nổi bật trong đám đông.
Giọng nói giận dữ của hắn khiến cho xung quanh nổi lên gió lốc đáng sợ, cát bụi bay mù mịt.
“Vâng, đúng vậy.” Bên cạnh, một nam tử vẫn còn đang bàng hoàng, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi không thể che giấu, đáp: “Kim Ngạo Thiên rất mạnh, Mai Phi đã bị Kim Ngạo Thiên giết chết chỉ trong chốc lát.”
Nam tử này là kẻ bị Lục Trần dọa sợ mất mật rồi bỏ chạy trước đó.
Còn Mai Phi là cái xác cách đó không xa.
Bên cạnh, một thanh niên lạnh lùng cất lời: “Thiếu điện chủ, sức chiến đấu của Kim Ngạo Thiên quả thực có chút kỳ lạ, ta đã từng giao đấu với hắn trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng lại rơi vào thế bất lợi.”
Thanh niên lạnh lùng là người đã rơi vào thế yếu trong trận chiến với Lục Trần lần trước, thanh niên có thân hình cường tráng là thiếu điện chủ của Hắc Long điện, tên là Yến Quy Lai, thực lực của hắn ngang bằng với Thánh tử của các giáo phái hàng đầu trong các vực.
Yến Quy Lai căm tức, trong mắt bừng bừng lửa giận, nói: “Kim Ngạo Thiên đã giết vài người của Hắc Long điện ta, lại phá hủy nghi thức dẫn hồn đã được bố trí vạn năm, đáng hận!”
“Thông báo cho thuộc hạ, nếu bắt gặp Kim Ngạo Thiên, giết chết bất luận tội, nếu không gặp hắn ở Ma Long vực, cho dù hắn có may mắn, đợi cho đến khi ra ngoài điều tra gốc gác của hắn, một khi điều tra ra được manh mối, diệt hết cửu tộc của hắn cho ta.”
Để lại một câu nói tràn đầy sát khí, Yến Quy Lai cất bước, thân hình biến ảo rồi biến mất ngay tại chỗ.
Trên Ma Long vực, một thanh niên mặc một chiếc áo bào màu vàng kim, trước ngực có in một thỏi vàng khổng lồ, cúi nhìn vực thẳm khổng lồ, sâu không thấy đáy trước mặt, một luồng gió lạnh thổi ra từ vực thẳm, hắn không khỏi rụt cổ: “Oa, đây chính là Ma Long vực sao? Quả thật rất lớn.”
Kim Anh Tuấn một mình đến Ma Long vực, vì không có cường giả Thánh cảnh hộ tống, bay mất nửa tháng, dọc đường đã dùng vài lá Phá Không phù để dịch chuyển cự ly ngắn, khó khăn lắm mới có thể đến được lối vào của Ma Long vực.
Nhưng khi đến Ma Long vực, Kim Anh Tuấn lại chần chừ.
Cái miệng khổng lồ của Ma Long vực giống như cái miệng đẫm máu của một con cự thú viễn cổ muốn cắn nuốt con người.
Không biết vì sao khi đến Ma Long vực, hắn lại mơ hồ cảm thấy nguy hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận