Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1332: Mộ Dung Thu

Lão đại không hề cảm kích, Liễu Vô Song rất muốn có một người ông nội lợi hại như vậy. Bởi vì khí tức của lão đầu điên vô cùng hùng hậu, giống với khí tức hắn đã từng cảm nhận được từ gia chủ Trương gia.
Một tháng trước, hắn đã thấy gia chủ Trương gia đi ngang qua từ phía xa, toàn thân đối phương là quy tắc viên mãn, khí tức cường đại khiến người ta cảm nhận được uy áp nặng nề. Có lẽ lão đầu điên trước mặt có tu vi không kém gì gia chủ Trương gia, thậm chí có khi còn khủng bố hơn cả gia chủ Trương gia.
"Cút đi, ai là gia gia ngươi?" lão đầu điên cũng không cảm kích khi nghe Liễu Vô Song gọi mình là gia gia, hắn thu hồi vẻ mặt hoà nhã rồi lạnh lùng nói: "Nếu còn dám nhận thân linh tinh, ta sẽ đánh chết ngươi."
Một luồng uy áp mạnh mẽ ập vào mặt Liễu Vô Song khiến hắn sợ hãi đến mức gương mặt tái nhợt đi, trong lòng oán thầm, tại sao lại giữa người với người lại có chênh lệch lớn đến vậy.
lão đầu điên chủ động nhận lão đại làm tôn tử, còn hắn chủ động nhận làm tôn tử lại bị khước từ.
"Đại tôn tử bảo bối, đừng sợ, gia gia có đồ tốt cho ngươi." Sau khi trừng mắt với Liễu Vô Song, lão giả lại quay đầu về phía Lục Trần, tiếp tục hoá thành gia gia hiền lành: "Lần trước gia gia nói muốn tặng ngươi một món quà ra mắt sẽ tuyệt đối không nuốt lời, bây giờ mang đến cho ngươi đây."
"Ngươi để lên bàn là được." Lục Trần không đi qua đó, hắn cảnh giác lão giả.
"Được rồi."
Lão giả thở dài, hắn lấy từ trong túi ra một đồng xu rỉ sét rồi đặt lên bàn.
Khi nhìn thấy đồng xu rỉ sét, khoé miệng Lục Trần giật giật, đây là đồ tốt mà đối phương nói, đừng nói là nó không có bất cứ tác dụng gì đối với võ giả mà ngay cả phàm nhân dùng vàng bạc làm tiền tệ dưới nhân gian cũng sẽ không cúi xuống để nhặt nó lên.
Một đồng xu rỉ sét có thể làm được gì, thậm chí mua một cái bánh bao cũng không đủ.
Liễu Vô Song bên cạnh cũng rất thất vọng, tiếng gia gia vừa nãy đã không kêu nổi thành tiếng nữa rồi. Tuy rằng tu vi của lão giả rất đáng sợ nhưng rõ ràng là đầu hắn đã bị thiêu hỏng rồi, thế mà lại lấy một đồng xu rỉ sét làm bảo vật.
"Cháu trai ngoan, đây là bảo vật quý giá nhất gia gia đã có được sau hơn sáu mươi vạn năm chờ đợi, ngươi tuyệt đối không được đánh mất nó." Lão giả nghiêm mặt nhìn Lục Trần và nói như thể đồng xu rỉ sắt này là một bảo vật siêu cấp.
Lục Trần bĩu môi đáp: "Nếu ngươi thật sự có thành ý thì tặng ta vài Đế khí đi."
Tiện nghi cũng bị chiếm rồi, Lục Trần cảm thấy đòi vài Đế khí cũng không có gì quá đáng, nhưng hắn không hề nghĩ đến việc liệu đối phương có thể lấy Đế khí ra không.
Ánh mắt lão giả lộ vẻ khinh thường, nói: "Loại rác rưởi như Đế khí sao có thể đáng giá bằng đồng xu ta tặng ngươi."
Lục Trần vừa nghe đã thấy, hay thật, giọng điệu lão già này ngạo mạn thật đấy. Hắn vừa định đáp lời đã phát hiện lão giả trước mắt đột nhiên biến đi đâu mất.
Ánh mắt Lục Trần hơi nghiêm lại, hắn hoàn toàn không thể nhìn thấy lão giả biến mất như thế nào.
"Ơ, sao lại không thấy đâu nữa rồi?" Liễu Vô Song kinh ngạc dụi dụi mắt.
"Xui xẻo thật!" Lục Trần buồn bực thở dài, sau đó đi tới nhặt đồng tiền trên bàn lên định ném ra ngoài cửa sổ.
"Cháu trai ngoan, nếu ngươi dám ném, ta sẽ cởi quần rồi đánh mông ngươi." Một lời đe doạ vang bên tai Lục Trần.
Lục Trần nghe đến đây thì hai má như bốc hoả. Chết tiệt, hắn đã từng này tuổi rồi còn bị uy hiếp bằng thủ đoạn vô sỉ như vậy.
Mặc dù Lục Trần nắm giữ quy tắc Hư Không khiến đối phương có thể không bắt được hắn. Nhưng không biết tại sao, trong lòng hắn có trực giác mãnh liệt rằng đối phương thực sự có thể bắt được hắn.
Lục Trần đánh giá đồng xu rỉ sét trong tay nhưng không thấy nó có gì đặc biệt, đây thật sự chỉ là một đồng xu.
Lục Trần dùng sức bấm hai ngón tay muốn trực tiếp bóp nát nó, nhưng không biết tại sao lại không thể làm được, điều này khiến Lục Trần hơi bất ngờ, bởi vì với sức lực của hắn lại không thể bóp nát nổi một đồng xu.
Lục Trần không tin ma quỷ, vì vậy hắn đã dùng lửa thiêu, một ngọn lửa đen đặc xuất hiện.
Lục Trần đốt đồng xu rỉ sét này vào trong thần hoả. Theo lý mà nói, nó sẽ bị cháy rụi trong nháy mắt, nhưng một cảnh tượng xảy ra khiến Lục Trần kinh ngạc, Diệt Thế Hắc Diễm lại không thể nung chảy được một đồng xu.
"Kỳ quái, có chút kỳ quái." Lục Trần nhìn chăm chằm vào đồng xu, hắn nhận ra đồng xu này không tầm thường, vì thế bèn cất nó đi.
"Ngươi tiếp tục ở lại Trương gia đi, có việc cần ta sẽ báo tin cho ngươi." Lục Trần nhìn Liễu Vô Song nói, sau đó rời đi. Ra đến ngoài đường, Lục Trần bỗng nhiên phát hiện có vài hộ vệ đang áp giải một thanh niên đi ngang qua. Người bị áp giải đeo xiềng xích, trên cơ thể còn có những vết máu loang lổ.
"Là hắn, sao hắn cũng tới Thượng giới?" Lục Trần cau mày nhìn người đeo xiềng xích.
Người xung quanh thấy mấy hộ vệ áp giải một người, nhưng bọn họ cũng không lo chuyện bao đồng. Bởi vì họ nhận ra đây là hộ vệ của Trương gia, một trong ba gia tộc lớn ở cổ thành.
Lục Trần bước từng bước, quy tắc Hư Không kết hợp với kiếm ý tạo ra vài tia kiếm ý hư không mang theo nguy hiểm trí mạng bay ra ngoài.
Những hộ vệ đang áp giải thanh niên về Trương gia đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, một luồng gió lạnh lẽo thổi qua cổ họ.
Phù Phù Phù!
Bạn cần đăng nhập để bình luận