Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1309: Tứ sư phụ đến

Trong phòng, một lão già khoảng thất tuần đang ngồi, tinh thần sáng lạn, khí tức dao động ở Thiên Tôn cảnh, mặt mũi cũng khá ấm áp, nếu chỉ nhìn dung mạo hẳn là người ất dễ gần.
“Bồ các chủ, đã dẫn người đến.” Nhân viên phục vụ rất khẩn trương nói.
“Được rồi, không có chuyện của ngươi rồi, đi xuống đi.” Bồ Khúc phất tay, nhân viên phục vụ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng rời đi.
Nghe thấy nhân viên phục vụ xưng hô với lão già, lại gọi là Bồ các chủ, Lục Trần có phần bất ngờ, chẳng lẽ là Bồ Khúc các chủ sáng lập Đan Tôn các kia.
Người này là Đan Tôn thập nhị phẩm, dường như ở Cửu Thiên đã là đỉnh cao rồi, tiến thêm về phía trước một bước chính là Đan Đế, xưng hô cao nhất, có thể khiến cường giả Đại Đế chen chúc mà đến.
Địa vị của Đan Tôn thập nhị phẩm và Đan Đế thập tam phẩm là khác biệt giữa trời và đất.
“Tiểu hữu, tới đây ngồi, đừng…” Lão già mỉm cười lên tiếng, nhưng mà hai chữ ngần ngại còn chưa nói ra khỏi miệng, Lục Trần đã tự nhiên đến quen thuộc ngồi ở phía đối diện Bồ Khúc.
Bồ Khúc còn tưởng đối phương có ngần ngại gì đó, hóa ra người ta cũng không áp lực chút nào, đi tới Đan Tôn các giống như trở về nhà mình.
Chẳng qua tính tình Bồ Khúc rộng rãi, hắn cũng không để ý.
Ánh mắt Bồ Khúc quét về phía Lục Trần, hỏi: “Ngươi là Đan Thánh mấy phẩm?”
“Thập phẩm.” Lục Trần trả lời một câu.
“Thập phẩm.”
Ánh mắt Bồ Khúc sáng lên.
Bởi vì khi thần niệm của hắn dò xét bên trong, thanh niên trước mắt quá trẻ tuổi, luyện đan sư thập phẩm trẻ tuổi như vậy thật sự hiếm có, nhìn vòng tuổi mới ra đời của nó thì cũng chưa tới trăm năm.
Còn yêu nghiệt hơn so với Ô Khung.
“Thật không?” Bồ Khúc vui mừng mà hỏi.
Lục Trần nhún vai, rất tùy ý nói: “Đan Thánh thập phẩm lại không phải phẩm cấp rất cao, không cần nói dối.”
Bồ Khúc nghe nói như thế, tự nhiên nghĩ đến một từ, kiêu ngạo, thanh niên trước mắt tinh tế giải thích kiêu ngạo.
Bồ Khúc nói: “Mặc dù ngươi nói ngươi là Đan Thánh thập phẩm, nhưng đi ngang qua sân cũng phải đi, luyện một viên đan dược cửu phẩm trước mắt ta.”
Bồ Khúc muốn Lục Trần luyện chế một viên đan dược, như vậy mới có thể bỏ đi toàn bộ nghi ngờ.
Lục Trần đột nhiên hỏi: “Đan Tôn các có phải có một tên ngu ngơ tên Ô Khung hay không?”
Bồ Khúc sửng sốt, không rõ vì sao đối phương nhắc tới Ô Khung, luyện đan có có liên quan với Ô Khung ư, nhưng vẫn cười nói: “Ô Khung là đệ tử được ý của bạn tốt Mặc Khoan ta.”
“Vì sao ngươi gọi hắn là ngu ngơ?” Sau cùng, Bồ Khúc không hiểu hỏi một câu.
“Bởi vì ta cảm thấy nơi này của hắn có vấn đề.” Lục Trần chỉ vào đầu, sau đó nói: “Ngươi gọi hắn đến là biết ta có phải Đan Thánh thập phẩm hay không.”
Bồ Khúc khẽ gật đầu, lấy thần niệm gọi, chỉ chốc lát sau Ô Khung gõ cửa tiến vào, sắc mặt người sau thoáng có chút tái nhợt, hữu khí vô lực mà nói: “Bồ Khúc sư thúc, ngươi tìm ta?”
“Ngươi biết hắn không?” Bồ Khúc chỉ vào Lục Trần nói.
Ô Khung quay đầu thì nhìn thấy Lục Trần, trong nháy mắt ánh mắt có lửa giận, âm thanh đột nhiên cất cao: “Là ngươi!”
“Ngươi tới Đan Tôn các làm cái gì?” Giọng điệu Ô Khung mang theo địch ý, ánh mắt không thiện.
Lục Trần rất tùy ý trêu chọc, hắn nói: “Ta đặc biệt tới giám sát ngươi, chỉ là thấy trạng thái của ngươi rất tốt, chẳng lẽ ngươi ngậm hai viên Nhất Tả Thiên Lý đan trong cổ họng mà không nuốt vào.”
Ô Khung giống như bị kích thích cực lớn, kích động rống to: “Ta Ô Khung nhất ngôn cửu…”
Nhưng mà còn chưa nói hết, bụng vang lên xì xào, Ô Khung cũng không nói lời nào, xoay người phóng ra phía ngoài.
Bồ Khúc nghe thấy đối thoại của hai người, trong mắt chợt lộ vẻ hiểu ra, hắn đã hiểu vì sao đối phương muốn gọi Ô Khung tới.
Bởi vì một nén nhang trước chuyện Ô Khung đấu đan dược với một người ngoại lai truyền khắp Đan Tôn các, toàn thể trên dưới Đan Tôn các cũng biết Ô Khung ăn hai viên Nhất Tả Thiên Lý đan.
Rất hiển nhiên người thanh niên trước mặt này chính là người khiến Ô Khung thất bại khi đấu luyện đan.
Bồ Khúc lắc đầu cười nói: “Ngươi là một Đan Thánh thập phẩm có phải có chút ức hiếp người khác không?”
Ô Khung chỉ là Đan Thánh cửu phẩm, luyện chế ra đan dược hiển nhiên độ tinh khiến kém hơn Đan Thánh thập phẩm, Ô Khung thua là điều rất bình thường.
Lục Trần cười giống như trước: “Ta mới vừa tới Bích Tiêu cổ thành, là hắn cố ý ngăn cản ta không cho đi, ngay cả nguyên liệu luyện đan cũng đều là hắn chuẩn bị, ta nói đổi một loại đan dược khác mà hắn còn không chịu.”
“Thì ra ngươi là Đan Thánh thập phẩm.” Ở cửa truyện tới một âm thanh tức giận ngất trời, không biết Ô Khung trở lại khi nào, cả mặt u ám nhìn Lục Trần.
“Ngươi trở lại có chút nhanh đấy!” Ý vị Lục Trần sâu xa liếc nhìn Ô Khung, sau khi mặt hàng này chạy ra ngoài, Bồ Khúc mới nói chuyện với nhau một câu mà thôi, hắn vừa chạy về.
Chẳng lẽ dòng thác không ngăn cản?
Lục Trần nhíu mày như có điều suy nghĩ nói: “Làm sao trong phòng có mùi thối?”
Mặt Ô Khung lập tức biến thành màu gan heo, lúng túng không chỗ dung thân, hắn mới vừa chạy ra ngoài bài tiết rồi, căn bản không ngăn được, lúc tựa trên vách tường nghỉ ngơi, vừa hay nghe thấy bên trong nói chuyện, thì ra tên khốn kiếp kia bên trong là Đan Thánh thập phẩm, căn bản không phải cửu phẩm.
“Ngươi thắng mà không vẻ vang, chuyện này chưa xong.” Ô Khung hổn hển gầm một câu, nhanh chóng biến mất, bởi vì hắn khôngcòn mặt mũi đợi ở chỗ này.
Sau khi Ô Khung rời đi, Bồ Khúc mong đợi nhìn Lục Trần hỏi: “Ngươi có sư phụ không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận