Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1637: Chạy trốn (2)

Nghiêm Hạo điên cuồng hét lên, ngọn lửa đã tiến vào trong hoả chuỳ khiến uy năng tăng vọt, hắn vung hoả chuỳ, một con hoả long bay ra từ trong đó và lao nhanh về phía Lục Trần.
Lục Trần lùi nhanh về phía sau, hắn không liều mạng đón công kích của đối phương nữa mà nhìn Nghiêm Hạo nói: "Cho ngươi mở mang kiến thức về công pháp của thế giới bên ngoài."
Ý niệm vừa động, kiếm ý tuôn ra từ khắp cơ thể Lục Trần, vô số kiếm ý hội tụ lại và bao vây lấy thân thể Nghiêm Hạo khiến hắn bị bao phủ bởi kiếm ý dày đặc.
Kiếm ý vây quanh Nghiêm Hạo như một cơn gió lốc và toả ra một luồng khí tức sắc bén lạ thường.
"Lực lượng thật sắc bén."
Ánh mắt Tông chủ Hoả Thần tông và đại trưởng lão hơi co lại, bọn họ có thể cảm giác được kiếm quang này rất sắc bén, hoàn toàn không kém gì công kích của Đại Đế cảnh.
Leng keng leng keng!
Nghiêm Hạo vung hoả chuỳ, va chạm với kiếm ý từ bốn phương tám hướng khiến tia lửa văng khắp nơi. Nhưng vì có quá nhiều kiếm ý nên Nghiêm Hạo hoàn toàn không thể phòng ngự được. Sau khi kiên trì được gần nửa phút, có kiếm ý đã đột phá lớp phòng ngự và đánh vào trong cơ thể Nghiêm Hạo.
Phù phù phu.
Máu trên người Nghiêm Hạo bắn ra tung toé cùng với rất nhiều vết thương do kiếm ý để lại.
"Dừng lại."
Đại trưởng lão mở miệng đúng lúc.
Hắn đã nhìn ra, võ kỹ mà đối phương thi triển cực kỳ khủng bố, Nghiêm Hạo hoàn toàn không thể ngăn cản được. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Nghiêm Hạo nhất định sẽ bị xé thành mảnh nhỏ chỉ trong vài phút nữa thôi.
Lục Trần vừa động ý niệm, kiếm ý ngập trời đã tiêu tan.
Đây là trận chiến khiến hắn phải kìm nén nhất, bởi vì trong lúc giao chiến với đối phương, hắn còn phải dùng linh lực phản phệ lại chính mình để khiến bản thân bị nội thương nhỏ.
Nếu vừa ra tay đã hạ gục đối phương sẽ khiến mọi người hoài nghi.
Mọi người xung quanh nhìn Lục Trần bằng những ánh mắt khác thường mang theo một tia kính trọng, thực lực của đối phương hoàn toàn không thua kém gì thiêu kêu đứng đầu chút nào.
Tông chủ Hoả Thần tông nhìn Lục Trần nói: "Lực công kích loại này của ngươi rất mạnh. Nếu phối hợp với thiên phú Hư Không, một Thần Hoàng không tập trung đối phó thực sự không có cách nào bắt được ngươi."
Lục Trần vội vàng vỗ mông ngựa nói: "Tiền bối anh minh, ta chỉ ở bên cạnh dùng kiếm ý công kích Thần Hoàng, phối hợp đạo Hư Không xuất quỷ nhập thần nên Thần Hoàng cũng không có có cách nào đối phó ta."
Tông chủ Hoả Thần tông có chút lâng lâng với lời nịnh hót của Lục Trần, trong lòng đã sướng điên rồi nhưng vẻ mặt vẫn thờ ơ không chút thay đổi: "Được rồi, ngươi ra ngoài đi, nhưng phạm vi hoạt động chỉ giới hạn trong Hoả Thần tông, dù sao cũng sắp được mười năm rồi, Nguyệt Thần sẽ tới lấy người từ chỗ ta."
Lục Trần vội vàng đáp: "Tiền bối yên tâm, ta sẽ không chạy lung tung."
Tông chủ Hoả Thần tông nhìn đại trưởng lão, sau đó truyền âm cho hắn: "Ta đi tìm lão bất tử Tây Môn Thanh kia tính sổ, còn thanh niên này, ngươi an bài một Thần Vương trông chừng hắn."
"Vâng, Tông chủ." Đại trưởng lão trả lời.
Tông chủ Hoả Thần tông bay lên trời rồi biến mất không thấy, đại trưởng lão nhìn Lục Trần nói: "Ngươi theo ta tới đây."
Đại trưởng lão đưa Lục Trần vào trong một cái viện rồi nói: "Ngươi sẽ ở đây."
"Đa tạ tiền bối." Lục Trần cảm kích nói.
Đại trưởng lão khẽ gật đầu, sau đó lướt đi luôn.
Thấy đại trưởng lão rời đi, Lục Trần mới thở phào nhẹ nhõm, cái nồi này tạm thời để người khác đội vậy, bởi vì Tông chủ Hoả Thần tông đã lên đường đi tính sổ rồi.
Nhưng đối với những người có cấp bậc này, e là không bao lâu sẽ tới được gia tộc Hư Không, cuối cùng bọn họ vẫn sẽ nghi ngờ hắn.
Lục Trần phải rời khỏi Hoả Thần tông càng sớm càng tốt.
Lục Trần định chạy trốn, nhưng không lâu sau, hắn đột nhiên cảm giác có một luồng khí tức như có như không trong bóng tối, tuy rằng đối phương đang ẩn nấp trong đó những Lục Trần vẫn nhận ra được.
Đây là khí tức của Thần Vương đỉnh phong, không kém Đại Đế vô địch là bao nên đã bị hắn cảm nhận ra được.
Nếu là một vị Thần Hoàng, có lẽ hắn sẽ không cảm giác được.
Lục Trần hiểu rõ trong lòng nhưng bên ngoài không có biểu tình gì, đối phó với một Đại Đế vô địch chẳng phải chuyện dễ như trở bàn tay sao.
....
Một tháng sau, Tông chủ Hoả Thần tông vội vã trở lại tông môn, hắn tìm đại trưởng lão liền sốt ruột hỏi: "Tiểu tử kia đâu?"
Hai mắt Tông chủ Hoả Thần tông như sắp phun ra lửa, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Chúng ta đều bị tiểu tử kia lừa rồi, nực cười thật."
Đại trưởng lão cả kinh, vội hỏi lại: "Tông chủ có ý gì, lẽ nào tiểu tử kia mới chính là người đã thôn phệ Thần hoả?"
"Đúng vậy."
Đại trưởng lão nghe xong cũng rất tức giận, thế mà bọn họ lại bị một Chân Thần đùa giỡn cho xoay mòng mòng, thật sự tức chết.
Đại trưởng lão tự tin vỗ ngực nói: "Tông chủ yên tâm, ta đã an bài một Thần Vương đỉnh phong trông coi người rồi, đối phương không chạy thoát được."
Tông chủ Hoả Thân tông dùng thần niệm hùng hậu bao phủ cả tông môn, vài giây sau, hắn đen mặt nói: "Không chạy thoát được, thế người đâu?"
"Người không phải đang ở..." Đại trưởng lão nói đến đây chợt im bặt, bởi vì trong tông môn không còn khí tức của tiểu tử thối kia nữa, toà viện an bài không có một ai, trên cạnh cây cong queo trước cửa viện đang treo một người.
Người này bị trói chặt bằng một sợi dây thừng pháp bảo đặc chế vô cùng rắn chắc, trên miệng còn bị nhét một miếng vải trắng, phát ra tiếng rên rỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận