Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1631: Mắc nghẹn (2)

Lục Trần không hề có chút mảy may do dự nào trực tiếp nhảy vào trong hẻm núi, trực tiếp cảm nhận được năng lượng của hỏa diễm thuận theo lỗ chân lông mà chảy vào máu thịt, làm cho toàn thân hắn như bị kim đâm.
Lục Trần cắn răng chống lại, đại khái đi khoảng mười dặm khe hở phía trước bên trong vách đá nở một đóa tuyết liên.
Đóa liên hoa này sợ là to bằng cái chậu rửa mặt, như bông tuyết trắng. Bề ngoài còn còn xuất hiện một tầng quang diệm màu trắng sữa, ở bên trong hỏa ngục này đầy là nguyên tố đỏ, Một đóa tuyết liên trắng thuần khiết, tuyệt đối được xem là một cảnh đẹp.
Bề ngoài tuyết liên từng lớp từng lớp năng lượng hỏa diễm khủng bố giống như những gợn sóng. Cả không gian đều bị hỏa diễm kia thiêu đốt không thành hình.
“Thần hỏa.”
Lục Trần nhướn mày, đóa tuyết liên trước mặt kia không phải là thần hỏa thì lại là thứ gì.
Đám khí tức của thần hỏa này so với Diệt Thế Hắc Diễm không kém hơn bao nhiêu.
Diệt Thế Hắc Diễm trước kia không thôn phệ hàng trăm linh hỏa thì khí tức phải mạnh hơn.
Cũng may mà không tùy tiện làm bừa, nếu không ai thôn phệ ai còn chưa chắc.
“Lão đại, đóa thần hỏa này yếu hơn ta một chút, không dễ lấy, lát nữa người giúp ta một tay” Diệt Thế Hắc Diễm nhanh nhảu nói một câu, tiếp đó trực tiếp bay ra khỏi cơ thể của Lục Trần hướng về phía tuyết liên hiên ngang mà bay đi.
Tuyết liên là một đóa thần hỏa như sinh ra Thánh Tử trong mờ ảo. Sau khi cảm nhận được một cỗ khí tức nguy hiểm đang đến gần, lập tức làm ra phản kháng cùng với Diệt Thế Hắc Diễm hòa vào nhau.
Hai loại màu sắc của hỏa diễm đen trắng quấn vào nhau, va chạm lẫn nhau, cuối cùng hóa thành hỏa diễm hai màu đen trắng. Hai luồng thần hỏa dây dưa nửa canh giờ, Diệt Thế Hắc Diễm cảm thấy dựa vào năng lực của bản thân sẽ không thể lấy được liền bay lại hướng Lục Trần một đen một trắng chui vào cơ thể Lục Trần.
Lục Trần giúp Diệt Thế Hắc Diễm áp chết hỏa thần màu trắng tốn mất một tháng để cho Diệt Thế Hắc Diễm thăng cấp hấp thụ năng lượng của thần hỏa màu trắng.
“y dô lão đại, uy lực của ta lại tăng lên rất nhiều rồi” Diệt Thế Hắc Diễm phát ra tiếng gầm kích động: “Lão đại, ta bây giờ cảm thấy có thể thiêu chết cường giả Đế cảnh rồi. Cho dù là không thể thiêu chết cũng có thể hành hạ hắn đến tuyệt vọng, khà khà khà.”
Lục Trần không quan tâm uy lực của Diệt Thế Hắc Diễm từng phần từng phần tăng lên, bởi vì Đại Đế sớm đã không phải mục tiêu của hắn nữa rồi, hắn chỉ quan tâm khi nào Diệt Thế Hắc Diễm mới thăng lên Chân Thần trở thành mối đe dọa với Tà Thần.
Diệt Thế Hắc Diễm nói: “Lão đại, đem tất cả thần hỏa ở đây hấp thu toàn bộ gần như là có thể rồi.”
“Vậy thì tiếp tục.” Lục Trần nói xong đem theo Diệt Thế Hắc Diễm tiếp tục đi trên con đường truy tìm thần hỏa.
....
Thế giới bên ngoài, trên quảng trường rộng lớn của Hoả Thần tông lúc này đang vô cùng náo nhiệt, nơi đây đang tập trung mấy vạn đệ tử ưu tú Chân Thần cảnh của Hoả Thần tông, còn có cả cấp bậc Thần Vương và Thần Hoàng. Bởi vì hôm này là đại hội tỷ thí ngàn năm tổ chức một lần của tông môn, các đệ tử sẽ tham gia tỷ thí với nhau.
Bởi vì cảnh giới của các đệ tử ưu tú không đồng nhất, có Chân Thần cảnh, Thần Vương cảnh và Thần Hoàng cảnh nên mới để cho các đệ tử áp chế tu vi bản thân xuống Chân Thần để luận võ, như vậy công bằng công chính.
Mười đệ tử đứng đầu sẽ được ban thưởng cơ hội tu hành trong Hoả ngục.
Không chỉ như vậy, đệ tử đứng đầu đại hội tỷ thí còn có thể nhận được thần hoả làm phần thưởng, người xếp thứ hai và thứ ba sẽ được ban một ngọn linh hoả, còn những người xếp hàng thứ tư đến thứ mười chỉ có thể được phê chuẩn cho học bổ túc trong hoả ngục một trăm năm.
Sau một tháng tuyển chọn, cuối cùng mười đệ tử ưu tú nhất Hoả Thần tông đã định thắng bại.
Trong đó có năm Thần Hoàng, ba Thần Vương và hai Chân Thần.
Sau đại hội tỷ thí của tông môn, các đệ tử lần lượt tản ra. Trên quảng trường, có một nam tử trung niên có tu vi đạt tới Thần Hoàng đỉnh phong, người này có thân hình cao lớn, trên người toả ra khí tức hùng hậu, là một tu hành giả có cấp bậc đứng đầu trong số các Thần Hoàng.
Cấp bậc này nắm giữ một tia giới lực, là tồn tại có khoảng cách gần nhất với Tạo Giới cảnh.
Nam tử trung niên này cũng là đại trưởng lão của Hoả Thần tông.
Ánh mắt đại trưởng lão chậm rãi quét qua mười người, gương mặt mang theo ý cười nói: "Mười người các ngươi có thể bộc lộ tài năng trong số mấy vạn người làm bổn toạ rất hài lòng."
Ánh mắt đại trưởng lão đột nhiên trở nên sâu xa: "Các ngươi cũng biết, hiện giờ Thần giới đang phải đối mặt với sự xâm chiếm quy mô lớn từ Thâm Uyên giới, trận chiến này chỉ vừa mới bắt đầu, e rằng những ngày tháng sau này sẽ càng gian nan hơn nữa."
"Các ngươi không được lười biếng, tôi luyện trong Hoả ngục trăm năm cho tốt. Sau khi các ngươi ra ngoài, ta hy vọng sẽ thấy sự thay đổi của ngươi ngươi chứ không phải nhất thành bất biến, đã hiểu chưa?"
"Hiểu rồi ạ."
Mười người cung kính đáp lại.
Sau khi đại trưởng lão Hoả Thần tông nói xong, hắn niệm chú ngữ mở không gian Hoả ngục ra.
Một cánh cổng lửa xuất hiện giữa không trung, bên trong không gian tràn ngập hỏa diễm, khúc chủ đề ở đây chính là sắc đỏ, những tiếng gào thét náo nhiệt truyền ra không dứt.
"Tốt lắm, các ngươi vào đi." Đại trưởng lão nói với mười người.
"Ơ, có bất thường." Đại trưởng lão nhìn mười người lần lượt tiến vào, đột nhiên kinh ngạc thốt lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận