Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 129: Đầu óc đột nhiên thay đổi (1)

Kiếm Thu Dịch đến hoàng cung ba tháng trước, bởi vì Kiếm Thu Dịch uy danh hiển hách nên Lục Chính Hằng vô cùng căng thẳng, như thể gặp đại địch, dù sao danh xưng Vương đệ nhất Đại Tề cũng không phải chỉ là lời nói suông.
Lần đầu tiên nhìn thấy Kiếm Thu Dịch, trên người hắn lượn lờ kiếm ý vô cùng sắc bén, giống như lấy thân hóa kiếm, khí tức cực kì khủng bố, chỉ cần nhìn thoáng qua, đồng tử của hắn phảng phất có mũi kiếm lưu chuyển, khiến đôi mắt của Lục Chính Hằng có cảm giác đau nhói.
Uy áp của Kiếm Thu Dịch mãnh liệt, hai người vốn không phải cùng đẳng cấp.
Nhưng, điều khiến Lục Chính Hằng thở dài nhẹ nhõm là, Kiếm Thu Dịch không lập tức ra tay với hắn vì cái chết của hai đồ đệ, ngược lại còn nghiêm túc hỏi thăm, con trai Lục Trần của hắn có phải đã dùng Thiên Thu kiếm quyết chém giết huynh đệ Tương thị không.
Lục Chính Hằng trả lời đúng.
Thế là, Kiếm Thu Dịch liền nói muốn gặp Lục Trần.
Nhưng tên hỗn đản kia đã sớm chạy rồi, đến tận bây giờ hắn vẫn không biết nghịch tử này đã đi đâu.
Chỉ có điều, trước khi rời đi, tên nghịch tử có nói ba tháng sau sẽ trở về, hắn liền khéo léo báo với Kiếm Thu Dịch rằng Lục Trần đã ra ngoài một chuyến, có thể mất mấy tháng nữa mới về. Sau đó, Kiếm Thu Dịch ở lại vương quốc luôn, ăn ở, đi lại đều trong hoàng cung.
Kiếm Thu Dịch hỏi hắn có muốn đánh cờ không.
Lục Chính Hằng cũng không muốn đắc tội vị Kiếm Vương này, hắn trả lời có.
Tiếp đó, hắn bị Kiếm Thu Dịch kéo lấy, chơi cờ hơn ba tháng liền.
Lục Chính Hằng sắp sụp đổ rồi.
"Tên nghịch tử này, không phải nói ba tháng nữa sẽ trở lại sao? Cũng đã gần năm tháng." Trong lòng Lục Chính Hằng nghiến răng nghiến lợi, lúc vừa mới bắt đầu hắn còn bị thực lực của Kiếm Thu Dịch hấp dẫn, nhưng bây giờ, Lục Chính Hằng phát hiện ra rằng bị ép chơi cờ còn đáng sợ hơn cả cái chết.
"Lại đây." Kiếm Thu Dịch thản nhiên nói.
Lục Chính Hằng nghe xong, hận không thể đập đầu xuống đất, hắn sắp bị ép đến điên rồi, nghịch tử này khi nào mới trở về vậy hả.
... .
Cùng lúc đó, Lục Trần chạy tới Vương thành. Đường phố Vương thành trước sau đều vắng vẻ lạnh ngắt, cũng không có nhiều người, bởi vì Vương thành bây giờ là nơi nhạy cảm, nếu không cẩn thận sẽ biến thành phế tích do đại chiến Vương cảnh.
Vì vậy, rất nhiều người đã sớm rời đi.
Lục Trần đang đi trên đường, từ đầu đến cuối lác đác không có mấy người.
"A, Lục Trần."
Bên trong một tửu lâu, một lão giả nhìn thấy bóng dáng của Lục Trần liền nheo mắt lại.
Trong mắt của hắn lóe ra hàn quang.
"Hắn là Lục Trần "
Ngồi bên cạnh hắn là một nam tử có vóc dáng vạm vỡ, lưng hùm vai gấu, khuôn mặt ngăm đen, đôi mắt rất sắc bén đang nhìn chằm chằm Lục Trần.
Trên người hắn lộ ra vương uy đáng sợ, khí tức này còn cường thịnh hơn rất nhiều so với lão giả bên cạnh.
"Ừ, là tên khốn đó." Lão giả nghiến răng nói.
Tên lão giả này chính là Hạ Thiên.
Hạ Thiên liếc mắt một cái là nhận ra Lục Trần, cho dù Lục Trần có hóa thành tro hắn cũng nhận ra được.
Lúc trước, khi dẫn theo đồ đệ Phương Đằng tới Vương thành, hắn bị giam giữ trong Thất Tuyệt Kiếm Trận, một Thất Tuyệt Kiếm Trận cấp năm, và bị nhốt trong đó một ngày một đêm. Chuyện này truyền ra ngoài, hắn mất hết cả mặt mũi.
Nói đùa, hắn chính là một vị Vương giả đấy, là cấp Vương giả cao cao tại thượng.
Nhưng lại bị Lục Trần chỉ mới Tẩy Tủy cảnh trêu đùa, để người ngoài chế nhạo.
Đối với Lục Trần, Hạ Thiên hận đến nghiến răng.
"Là tiểu tử này nhục mạ Tề Hoàng đúng không?" Đôi mắt của nam tử vạm vỡ bắn ra sát ý lạnh thấu xương, gần như là thật, không khí trong tửu lâu bỗng trở nên lạnh lẽo vô cùng, giống như thời tiết lạnh giá, lạnh giá đến thấu xương.
Dịch Khuyết, một vị Vương giả đỉnh phong đến từ thành Tề Hoàng, tùy tùng của Tề Hoàng.
Hắn vốn là do Tề Hoàng phái tới giết chết Lục Chính Hằng, chỉ là Vương đệ nhất Đại Tề xuất thế, đương nhiên hắn không thể không nể mặt, vậy nên cơ hội giết chết cha con Lục Chính Hằng liền giao cho Kiếm Thu Dịch tiền bối, đợi đến lúc Kiếm Thu Dịch giết chết cha con Lục Chính Hằng, hắn sẽ trở về phục lệnh.
Nhưng không biết tại sao, mấy tháng nay Kiếm Thu Dịch tiền bối vẫn không hề động thủ, tất nhiên, hắn cũng không được vào hoàng cung để hỏi, vì vậy chỉ có thể chờ.
"Quên đi, cứ giao cho Kiếm Thu Dịch tiền bối." Dịch Khuyết nhanh chóng thu lại sát khí, từ tốn nói.
Tuy rằng hắn cực kỳ muốn giết Lục Trần ngay lập tức, nhưng hắn nhịn xuống, không động thủ, bởi vì người ta đồn rằng, là Lục Trần giết chết huynh đệ Tương thị, sở dĩ Kiếm Thu Dịch chờ tại hoàng cung là bởi vì Lục Trần bỏ trốn, Kiếm Thu Dịch tiền bối đoán chừng là lấy mạng sống của Lục Chính Hằng để đe dọa, thúc ép Lục Trần trở về.
Thời gian đã trôi qua mấy tháng, Lục Trần trong bóng tối rốt cuộc chịu không nổi áp lực, tự chui đầu vào lưới, chờ Kiếm Thu Dịch tiền bối xử quyết.
Ít nhất trong suy nghĩ của Dịch Khuyết, nội dung chuyện này đại khái là như vậy.
... .
Trong hoàng cung, một nhóm cấm vệ mặc dù đã trải qua biến hóa nghiêng trời lệch đất, tu vi đều lên một tầng thứ mới, nhưng bây giờ bọn họ lại không thể nào cao hứng nổi, thậm chí còn như toạ châm chiên, nguyên nhân là gì, là Kiếm Vương đang ở trong hoàng cung của bọn họ.
Uy danh của Vương đệ nhất Đại Tề, như lôi quán nhĩ.
Với thực lực khủng bố của Kiếm Vương, huyết tẩy hoàng cung chỉ mất chưa đầy một khắc.
Mặc dù không biết tại sao tới bây giờ Kiếm Vương vẫn chưa động thủ, ngược lại còn sống trong hoàng cung, nhưng mà suy nghĩ của đại nhân vật này bọn họ đoán không ra, chỉ có thể ôm lấy vận may, sống ngày nào hay ngày đó.
Trước cổng hoàng cung, mấy tên cấm vệ đang nói chuyện thì đầu óc đột nhiên thay đổi, cố gắng làm bầu không khí trở nên sôi nổi hơn.
Cấm vệ Giáp nói: "Lại nói đến một nữ tử, thứ nhất nàng không có con nối dõi, cũng không có dưỡng tử hay dưỡng nữ, nhưng nàng lại trở thành nương, các ngươi nói xem tại sao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận