Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1717: Săn giết Chúa tể (3)

Nghe xong, Võ Minh ngồi sững người một chỗ, thì ra còn có bí mật này.
Vận Mệnh thành chủ đứng thứ ba trên bảng Giới Chủ, thôn phệ đạo quả của cường giả Tạo Giới cảnh viên mãn trở lên để tăng cường tu vị bản thân. Điều này rất khác những thứ hắn biết.
Dựa theo thông tin mà hắn nắm được, Vận Mệnh thành chủ có tính tình hiền hoà, giàu lòng đồng cảm với người yếu thế và che chở họ.
Võ Minh vốn dĩ có chút sùng bái Vận Mệnh thành chủ, nhưng bây giờ coi như
Võ Minh nói: “Gia gia, cho dù không nương nhờ Thánh chủ, Vạn Yêu Chi Tổ hay Sơn hải giới chủ nhưng bảng Giới Chủ vẫn còn nhiều giới chủ như vậy, chẳng lẽ không thể cậy nhờ ai sao.”
Võ Thần thở dài: “Minh Nhi, bây giờ ngươi chưa hiểu được, sau này sẽ hiểu thôi.”
Võ Thần không giải thích thêm, nhìn sang nam tử trung niên bên cạnh, bình tĩnh phân phó: “Võ Đào, ngay hôm nay hãy lập thành ba tốp đệ tử đứng đầu Võ gia, dẫn đến khu vực vô cương bên rìa thế giới, lập tức mai danh ẩn tích.”
Võ Đào Cũng chính là phụ thân crua Võ Minh, nghe vậy, trong mắt tràn đày vẻ phức rạp, suy sụp đáp lại “Phụ thân, ta đã rõ.”
Sau đó không lâu, gia tộc đệ nhất Thần giới – Võ gia sẽ lập tức biến mất thần không biết quỷ không hay.
Thậm chí họ phải biến mất hẳn.
Bởi lẽ một khi phụ thân cãi lại mệnh lệnh của Vận Mệnh thần thành đưa ra thì người sẽ bị cường giả truy sát. Đám cường giả dám đuổi giết phụ thân ban đầu không chỉ là đồng cấp, thậm chí không nhất thiết là Đạo Tổ. Vả lại, nếu các cường giả này không tìm thấy phụ thân thì sẽ giận cá chém thớt với Võ gia.
Để không khiến đệ tử Võ gia chết thảm, cũng là vì kéo dài huyết mạch Võ gia, Võ gia phải biến mất khỏi Thần giới.
Võ Đào không lên tiếng, nhưng lòng nhủ thầm phụ thân bảo trọng.
Lúc này, Lục Trần nhìn về phía Võ Thần, hỏi: “Võ Thần tiền bối, phải có tư cách gì để nhận được thư mời từ Vận Mệnh thành chủ, một khi luyện tới Tạo Giới cảnh viên mãn thì Vận Mệnh thành chủ sẽ phái người tới phát thư mời sao.”
Võ Thần cất giọng đáp: “Không sai.”
Lục Trần nói: “Tu vi đạt tới Tạo Giới cảnh hậu kỳ hay đỉnh phong có gặp nguy hiểm không?”
Võ Thần trả lời: “Đạt tới cấp bậc này chỉ mới được coi là trái cây non xanh, ăn chua loét, Tạo Giới cảnh viên mãn mới được xem như trái chín muồi, đó mới chạm đến tiêu chuẩn thu hoạch của Vận Mệnh thành chủ.”
Lục Trần: “…”
Võ Thần tò mò hỏi: “Vì sao tiểu hữu lại hỏi chuyện này.”
Lục Trần sờ mũi, đáp: “Vãn bối bất cẩn chạm phải đồng tiền vận mệnh, coi như đã có nhân quả liên quan với Vận Mệnh thành chủ.”
Mấy vị Thần Đế xung quanh nghe lời Lục Trần nói đều tỏ ra kinh ngạc, chẳng ngờ Lục Trần đã sờ qua đồng tiền vận mệnh, điều này cho thấy về sau Lục Trần sẽ đi theo con đường cũ của Võ Thần.
“Chẳng phải các sư phụ của ngươi bảo vệ ngươi tốt lắm à, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, sao lại để ngươi dính dáng tới thứ không rõ ngọn nguồn ấy chứ.” Một giọng nói ẩn chứa sự châm chọc truyền tới.
Lục Trần ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt mỉa mai của Bạch Hi đang nhìn mình.
Lục Trần có thể nghe được trong lời của Bạch Hi tràn đầy oán niệm, nàng đang oán trách các sư phụ.
Lục Trần biết oán niệm của Bạch Hi tới từ đâu, ngay khi nàng phục hồi trí nhớ, ba sư phụ nhà nàng lập tức giáng lâm, chắn trước mặt nàng, sợ nàng làm tổn thương hắn.
Vậy nên Bạch Hi mới cất giọng châm chọc.
Lục Trần nhìn Bạch Hi, nói: “Tiểu Hi, đừng nói lung tung, là sư tổ cấp cho ta. Ngươi cũng biết Sơn Hải giới vắng vẻ, càng không hiểu biết gì về lai lịch của đồng tiền vận mệnh, ngu ngơ cho rằng nó có liên quan đến bí mật đạt tới Tạo Giới cảnh, ta cũng mới biết rằng đồng tiền vận mệnh là mồi thính mà Vận Mệnh thành chủ rắc xuống chư thiên vạn giới.”
“Tiểu, Tiểu Hi.”
Lời của Lục Trần khiến mọi người xung quanh chấn động mạnh, cả đám há hốc mồm như quả trứng.
Trên cơ bản, trừ Võ Thần thì tất cả mọi người đều sửng sốt trước cách xưng hô kinh hãi thế tục mà Lục Trần dành cho Tử Vong Nữ Thần.
“Ai cho ngươi gọi ta như vậy!” Nụ cười của Bạch Hi nhiễm sương lạnh, một luồng khí tức Tử Vong khủng bố bao quanh Lục Trần.
Hiển nhiên Bạch Hi không ngờ rằng Lục Trần sẽ to gan lớn mật đến thế, dám gọi nàng một cách thân mật như vậy trước mặt chư vị Thần Đế.
“Đừng quên sư phụ ngươi không ở đây, ta muốn giết ngươi thì không ai cứu được đâu.” Không đợi Lục Trần lên tiếng, Bạch Hi lập tức lạnh lùng uy hiếp.
“Nếu không sợ con trẻ ghi hận ngươi cả đời thì cứ việc chém giếc róc thịt, tự nhiên làm gì cũng được.” Lục Trần biếng nhác đáp, vô tư làm bộ lợn chết chẳng sợ nước sôi.
“Con, con trẻ.”
Quần chúng vây quanh hóng hớt trợn mắt há mồm, nhìn Tử Vong Nữ Thần rồi lại quay sang nhìn Lục Trần. Hai người này, con con chung.
Võ Minh choáng váng đầu óc, lúc ấy Tây Môn Vũ từng nói hắn biết Lục Trần đã cứu Thần Đế Hi bị trọng thương, vốn tưởng là thủ hạ, không ngờ lại là kiểu này.
Võ Minh âm thầm bật ngón cái cho Lục Trần. Nếu Thần Đế Hi không có mặt ở đây thì hắn cũng muốn gào to một câu với Lục Trần: “Lục huynh, trâu bò quá.”
“Ngươi đang nói hươu nói vượn gì đó, có tin ta xé nát miệng ngươi không.” Bạch Hi tức đến nỗi mặt mũi thoạt trắng thoạt xanh, cất giọng phủ nhận: “Ta và ngươi không có con, cũng chẳng có quan hệ gì.”
Thấy Bạch Hi lên giọng chối, Lục Trần không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận