Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1365: Bắt kẻ gian dâm (2)

Nói thế nào nhỉ, nữ từ này thoạt nhìn nhu nhược yếu đuối giống như một cơn gió cũng có thể thổi bay, từ đó đoán ra giọng nói nàng cũng sẽ rất nhỏ nhẹ, nhưng âm thanh mà đối phương phát ra lại vừa thô vừa khàn giống như giọng nói của một nam tử.
"Tẩu tử, chúng ta đã từng gặp nhau ở Hư Không Thành Bảo tại mười vực đó, ta là Tiêu Dao."
"Là ngươi."
Đôi mắt xinh đẹp của Liễu Khuynh Thành đột nhiên mở to, nàng ngây người nhìn 'mỹ nhân' trước mặt, khó khăn lắm mới có thể liên hệ được tới Tiêu Dao.
Đột nhiên, Liễu Khuynh Thành nhớ ra nàng đã từng nghe nói về Tứ hại ở Trung Châu vực, trong đó có một người thích nam phẫn nữ trang, khi ấy nàng còn cảnh cáo Tứ hại phải cách xa sư huynh nhà mình ra một chút.
Biết người trước mặt chính là Tiêu Dao, Liễu Khuynh Thành chấn động hai giây, cảnh giác trong lòng cũng tan thành mây khói, nàng tránh sang một bên để Tiêu Dao đi vào.
Sau khi Tiêu Dao bước vào, hắn đã khôi phục khuôn mặt nam nhân.
Trịnh Huy Hoàng thấy đạo lữ của thánh tử của Đại Nhật tông Khung Nghệ đột nhiên biến thành nam nhân trước mặt mình, tâm tình hắn cũng rối loạn luôn.
"Mẹ kiếp, ngươi lại là một nam nhân." Mộ Dung Thu chửi thề một tiếng, kích động nhìn chằm chằm Tiêu Dao với ánh mắt kinh ngạc.
Mai Tiêu trầm mặc ít lời, còn thiếu nữ Hi không tỏ vẻ gì, bọn họ chỉ liếc nhìn một cái rồi dời đi.
Tiêu Dao kích động nhìn Lục Trần nói: "Lão đại, gặp được ngươi tốt quá rồi, ta suýt chút nữa đã khó giữ được sự trong trắng."
Tiêu Dao nói đến đây chợt nghẹn ngào.
"Khụ khụ, đi thay y phục trước đi, nhìn kỳ cục." Lục Trần vội ho khan.
Hiện giờ Tiêu Dao đã khôi phục dung mạo ban đầu, nhưng trên người hắn lại mặc một chiếc váy hoa màu lam khiến Lục Trần thực sự muốn đấm một cái vào mặt người này.
Tiêu Dao nghe vậy bèn vào phòng thay y phục, chỉ chốc lát sau đã thay y phục nam nhân quay lại.
Bang bang!
Ngay khi Tiêu Dao vừa mới đổi lại nam trang, bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa, Trịnh Huy Hoàng vừa chạy ra mở cửa đã nhìn thấy người bên ngoài, hắn lập tức lắp bắp nói: "Nghệ, Nghệ thiếu."
Người đứng ngoài cửa không ai khác chính là thánh tử Đại Nhật tông, Khung Nghệ.
Thấy Khung Nghệ tiến vào, Tiêu Dao có chút khẩn trương, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, hắn thầm cầu nguyện đối phương đừng có nhận ra hắn. Nhưng ngay sau đó, hắn đã cảm thấy an tâm vì sau khi khôi phục lại khuôn mặt vốn có, Khung Nghệ căn bản không nhận ra được mình.
Lục Trần nhìn Khung Nghệ rồi lạnh lùng hỏi: "Ngươi vào phòng ta làm gì?"
Khung Nghệ lập tức nói: "Ta không thấy bạn gái mình đâu."
Trịnh Huy Hoàng và Mộ Dung Thu gắng hết sức để kìm nén, muốn cười mà không dám cười.
Khung Nghệ thật sự rất đáng thương.
Liễu Khuynh Thành cũng nhìn Khung Nghệ với ánh mắt đồng cảm, gặp được loại nam phẫn nữ trang lừa bịp như Tiêu Dao đúng là xui xẻo tám kiếp.
Sau này nếu biết được chân tướng, không biết hắn có phát điên hay không.
Lục Trần nhìn Khung Nghệ nói: "Bạn gái ngươi liên quan gì tới chúng ta."
"Ta đến tìm một chút." Khung Nghệ nói, nhưng thực ra là do có nhân chứng nhìn thấy Tiêu Mỹ Nhân bước vào căn phòng này nên hắn mới liều lĩnh tới đây.
Khung Nghệ nhíu mày, Tiêu Mỹ Nhân đi đâu vậy, có nhân chứng nói nhìn thấy Tiêu Mỹ Nhân vào đây nhưng sao lại không tìm được, chẳng lẽ đã nhìn nhầm.
"Vị bằng hữu này, nhìn ngươi có chút quen quen." Khung Nghệ nhíu mày khi thấy Tiêu Dao.
Không biết vì sao Khung Nghệ lại có cảm giác Tiêu Dao rất quen thuộc như đã từng thấy ở đâu rồi, nhưng hắn nhất thời không nhớ ra được.
"Ta có một gương mặt đại chúng nên bất cứ ai cũng cảm thấy ta rất quen thuộc." Tiêu Dao cố gắng nói với giọng điệu bình tĩnh nhất có thể.
Khung Nghệ hỏi xong cũng không hỏi lại nữa, hắn có tính hàng vạn lần cũng không ngờ tới người có khuôn mặt quen thuộc này lại chính là Tiêu Mỹ Nhân của mình.
"Đi ra ngoài."
Một luồng khí tức mạnh mẽ toát ra từ Lục Trần, hắn mang theo sắc mặt không tốt cảnh cáo Khung Nghệ.
Khung Nghệ lập tức cảm nhận được một luồng áp bách cường đại, trong lòng trở nên nghiêm túc, thanh niên tên Lục Trần có lẽ còn mạnh hơn cả thanh niên hắc y đã đánh bại Hoa Vân Phi.
"Thất lễ rồi." Không tìm thấy người đâu, Khung Nghệ lúng túng cười, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Thấy Khung Nghệ rời đi, Tiêu Dao mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đúng rồi, Cảnh Mặc Tử và Cao Hiên đâu?" Sau khi Khung Nghệ rời đi, Lục Trần nhìn Tiêu Dao hỏi. Gặp được Tiêu Dao mà lại không thấy hai người kia đâu, chuyện này khiến Lục Trần cảm thấy hơi kỳ quái.
Tiêu Dao lập tức nói: "Cao Hiên cũng ở đang ở trong thành, nhưng Cảnh Tử Mặc đã bị bắt rồi."
Trên mặt Tiêu Dao lộ vẻ sốt ruột, ban đầu ba người bọn họ đi lên cổ lộ, không hiểu sao lại mất liên lạc với Liễu Vô Song, sau đó cả đám đã tới Hỗn Nguyên Thiên.
Sau khi đến Hỗn Nguyên Thiên, ba người chia nhau ra hành động, Cảnh Tử Mặc thích kết giao bằng hữu, khi thấy Thanh Ổ mạnh mẽ bèn muốn tới làm quen. Nhưng Thanh Ổ là ai cơ chứ, thiếu niên Vương giả của tộc Thanh Bằng mang theo ngạo khí cao ngất không ai bì nổi nên vốn ngứa mắt với Cảnh Tử Mặc, hắn đã mắng Cảnh Tử Mặc cút đi.
Cảnh Tử Mặc không hề tức giận, sau đó nói một câu: "Đạo bất đồng, không thể trao đổi được."
Tuy nhiên, những lời này lọt vào tai Thanh Ổ lại khiến hắn cảm thấy Cảnh Tử Mặc đang coi thường mình nên đã trực tiếp tấn công mạnh mẽ.
Cảnh Tử Mặc hoàn toàn không phải là đối thủ của Thanh Ổ nên đã bị áp chế ngay lập tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận