Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1520: Phế

Mặc dù Chử Thao không phải tù binh, nhưng hắn cũng không cầu xin tha thứ, trên mặt vẫn mang theo vẻ mặt không ai bì nổi, uy hiếp nói: “Ngươi tùy ý tru diệt nhân vật Thiên Tôn tộc ta, cho dù ngươi chính là thủ hạ của Minh Sư thì chuyện này cũng chưa xong.”
Sắc mặt Chử Thao đỏ lên, đây là một loại bị thương màu đỏ không bình thường, dĩ nhiên nhiều hơn vẫn là xấu hổ, hắn đường đường là thái tử chói loá nhất tộc Đương Khang, phá vỡ kỷ lục thăng cấp Thiên Tôn nhanh nhất, ngay cả thành viên hoàng tộc cũng kém hắn, nhưng bây giờ lại bị một nhân loại coi là tù binh.
Điều này khiến Chử Thao cảm giác vô cùng mất thể diện.
Sau khi Chử Thao uy hiếp Lục Trần xong, hắn lại nhìn về phía nhóm người Biên Dũng lạnh lùng nói: “Các ngươi sai hắn thả ta, chẳng lẽ tộc Minh Huyết Mãn thật sự muốn xảy ra Đế Chiến siêu cấp với tộc ta.”
Nhóm người Biên Dũng nghe thấy lời nói của Chử Thao, lúc này trên mặt lộ ra vẻ khó khăn, đúng như lời nói của Chử Thao, mặc dù thực lực còn rất yếu, ngay cả Đế cảnh cũng chưa đi vào, nhưng thiên phú của hắn đủ coi trọng, đứng sau lưng là một vài lão quái vật Thánh Đế cảnh, Chử Thao gặp chuyện không may, chắc chắn những lão quái vật kia sẽ nhảy ra.
Cho nên, Biên Dũng nhìn Lục Trần nói: “Hay là… Thả hắn thì sao?”
Những người còn lại cũng muốn mở miệng, song một câu của Lục Trần ngăn chặn bọn họ, hắn nói: “Minh Sư thái tử bảo đích thân ra tay với tù binh của hắn, tất cả đợi Minh Sư thái tử tới thành Minh Cổ rồi quyết định, trong khoảng thời gian này, nhốt hắn ở phủ thành chủ.”
Nghe thấy lời nói của Lục Trần, mấy người Biên Dũng có phần nghi ngờ, Minh Sư thái tử đã là Đế cảnh, Chử Thao vừa rồi không đắc tội hắn, vì sao hạ lệnh bắt Chử Thao.
Dù sao mấy người cảm giác là lạ, nhưng mà lại không nói ra được lạ ở chỗ nào.
“Vì sao Minh Sư bắt ta?” Chử Thao tức giận nhìn chằm chằm Lục Trần.
Lục Trần chưa trả lời, một tay nhấc Chử Thao lên, lên xuống mấy lần, biến mất ở trong tầm mắt của nhóm người Biên Dũng, đi về phía phủ thành chủ.
“Kỳ quái, thái tử chưa từng có một người đi theo mạnh mẽ như vậy, hoàn toàn chưa từng nghe nói.”
“Đúng vậy, người đi theo này quá lớn mạnh, ta đoán chừng là Hoàng Tôn, loại nhân loại xuất sắc này, thái tử không sợ nuôi hổ gây họa sao?”
“Ha hả, suy nghĩ nhiều, thái tử đã là Đế cảnh, cho dù Hoàng Tôn xuất sắc cũng không phải đối thủ của thái tử.”
Nhìn bóng lưng Lục Trần biến mất, mấy thống lĩnh tùy ý nói chuyện với nhau mấy câu, sau đó phải đi quét dọn chiến trường.

Lục Trần giơ Chử Thao lên một đường trở lại phủ thành chủ, người sau vẫn còn ở đây la to: “Nhân loại ti tiện, tốt nhất ngươi thả ta ra, nếu không chờ cường giả tộc ra ra mặt, có lẽ ngươi phải chết là điều không thể nghi ngờ, bây giờ ngươi thả ta vẫn còn kịp, ta không tìm ngươi gây phiền toái.”
Ánh mắt Chử Thao lóe lên, bởi vì hắn không muốn chờ tộc nhân tới cứu, hắn bị một người trấn áp mang đi, truyền đi sẽ ảnh hưởng thanh danh của hắn, bây giờ nếu như được thả, còn có thể giải thích, một khi thời gian kéo dài mấy ngày, sau khi huyên náo sôi sùng sục, không dìm được sóng gió xuống.
Một cước Lục Trần đá vào đan điền Chử Thao, một tiếng răng rắc, đan điền bể tan tành.
Lập tức Chử Thao lộ ra vẻ mặt thống khổ khổng lồ, ánh mắt hiện đầy tia máu, sau đó phát ra một âm thanh thê lương bi thảm.
“Ngươi… Ngươi lại phế ta.”
Trên mặt Chử Thao tràn đầy vẻ khó có thể tin, hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ.
Trên thực tế, cho dù hắn bị đối phương trấn áp, cũng chưa từng nghĩ sẽ nguy hiểm tính mạng, suy cho cùng thân phận của hắn còn đó, thách nhân loại này cũng không dám ra tay động chân với hắn.
Nào có thể đoán được mới vừa dẫn hắn tới phủ thành chủ, trực tiếp phế tu vi của hắn.
Ánh mắt Chử Thao toát ra vẻ oán độc nhìn chằm chằm đối phương, nhưng sắc mặt đối phương bình tĩnh, có vẻ châm chọc và miệt thị nặng nề.
Thấy vẻ mặt đối phương, Chử Thao bỗng nhiên kinh ngạc, đang nhớ lại một chuyện càng nghĩ càng thấy sợ, đó chính là lúc trước đối phương chém giết Vương tộc Thiên Tôn bọn họ, không có chút chần chờ và hạ thủ lưu tình nào, cái này không giống với người đi theo Nhân tộc khác.
“Ngươi… Không phải ngươi là người đi theo Minh Sư.” Đôi mắt Chử Thao chăm chú nhìn chằm chằm Lục Trần, giọng điệu khàn khàn hỏi.
“Còn chưa ngớ ngẩn tới không có thuốc chữa.” Lục Trần cười nói, nói xong gỡ nhẫn không gian của hắn xuống sau đó nhốt vào trong nhẫn không gian làm bạn với Minh Sư.
Chử Thao còn muốn hỏi thân phận của Lục Trần, nhưng trước mắt tối sầm, rơi xuống một thế giới mờ mờ, quanh mình đen ngòm, đưa tay không thấy được năm ngón.
Hắn mất tu vi, chứng tỏ mất đi khả năng nhìn ban đêm, mất đi năng lực thần giác, không biết nơi này là nơi nào.
Trong lòng Chử Thao thầm hận, nếu đối phương không phải là người đi theo Minh Sư, chẳng lẽ là dư nghiệt của Liên minh phản yêu.
“Người nào…”
Bên cạnh bỗng nhiên truyện tới một âm thanh khàn khàn.
“Ngươi là ai?” Chử Thao khẽ giật mình, không nghĩ tới đây ngoài hắn ra còn có những người khác, đối phương chưa trả lời vấn đề, ngược lại nói: “Ngươi cũng là bị Lục Trần đẩy vào sao?”
“Lục Trần, nhốt tên người kia của mình?” Chử Thao thì thào tự nói, sau đó nhìn về phía bóng tối nói: “Ta tên Chử Thao, đến từ tộc Đương Khang.”
“Chử Thao, là ngươi.” Trong bóng tối vang lên âm thanh kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận