Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 695: Thành Đan Minh

Minh Thương nhìn Lục Trần, không nói gì, xoay người rời đi.
Sau khi Minh Thương rời đi, xung quanh còn có rất nhiều người, Lục Trần nhìn bọn họ một cái rồi tùy ý hỏi: “Mai Tiêu đi tới bước nào rồi.”
“Giằng co ở đỉnh thứ tám mươi!” Trong đám người có người trả lời.
Lục Trần gật đầu, vốn không cảm thấy bất ngờ, mặc dù Mai Tiêu là đệ nhất nhân Huyền vực nhưng trên cơ bản chỉ tương đương với Minh Thương, thậm chí còn yếu hơn Minh Thương một chút, có thể đi tới bước này có lẽ đã là cực hạn.
“Lục công tử, tiểu thư nhà ta có mời!” Lúc này một thị nữ đi tới, hơi cúi người nói với Lục Trần.
“Tiểu thư nhà ngươi là ai?” Lục Trần hỏi ngược lại một câu.
Thị nữ cười khanh khách, nói: “Tiểu thư nhà ta tên là u Dương Ngọc Đình, luôn ngưỡng mộ phong thái của Lục thiếu, muốn gặp Lục thiếu một lần.”
“u Dương Ngọc Đình!”
“Nữ nhân quyến rũ nhất trong thế hệ trẻ của gia tộc u Dương!”
Người xung quanh xì xào bàn tán, hình như danh tiếng của u Dương Ngọc Đình cũng không tồi, ít nhất thì phần lớn mọi người đều biết.
“Không quen biết, không rảnh!” Lục Trần thuận miệng trả lời một câu.
Người xung quanh nghe Lục Trần nói, lập tức không nói gì, mỹ nữ gợi cảm mê hoặc như u Dương Ngọc Đình mời lại từ chối không chút nghĩ ngợi.
Nếu là người bình thường thì sớm đã kích động đi ước hẹn rồi.
Nhưng bọn họ nghĩ đến thái độ của lão đại Huyền vực đối với u Dương Ngọc Thường, Cái Tử Lăng… lại thấy bình thường.
Nếu chỉ vì mỹ nữ mời, lão đại Huyền vực đồng ý ngay thì hắn sẽ không phải là lão đại Huyền vực.
Với mức độ chói mắt của lão đại Huyền vực, có lẽ sau này người thích hắn sẽ ngày càng nhiều, bao gồm cả nữ tử xuất sắc hơn u Dương Ngọc Đình.
“Hả…”
Thị nữ vốn mỉm cười, nghe Lục Trần nói xong, nụ cười trên mặt cứng ngắc, sau đó thấp giọng nói: “Nếu công tử không đi, ta không tiện giải thích với tiểu thư.”
Lục Trần lãnh đạm nhìn nàng một cái, nói: “Ngươi không cách nào giải thích có liên quan gì đến ta.”
Trong đôi mắt lãnh đạm của Lục Trần mang theo chút uy nghiêm, tạo áp lực rất lớn cho thị nữ, sắc mặt thị nữ lập tức tái nhợt, trong mắt lộ ra tia sợ hãi, run rẩy nói: “Lục, Lục công tử, là ta nói sai, xin đừng để ở trong lòng.”
Nói xong, nàng rời đi như chạy trốn.
Hiện tại Lục Trần ở lại gia tộc u Dương đã không còn ý nghĩa gì, hắn không nói cho Quý Nhiên và Tử Hằng bọn họ bởi vì tuổi thọ của võ giả quá dài, về sau còn có thể gặp lại, nhưng muốn ra khỏi gia tộc u Dương thì phải thông báo cho người của gia tộc u Dương để mở Truyền tống trận.
Có lẽ tiểu tử u Dương Cuồng đang tu luyện ở Vạn Trọng phong, Lục Trần không đi quấy rầy hắn mà đi tìm u Dương Ngọc Thường.
Hắn gặp nàng ở biệt viện của u Dương Ngọc Thường.
u Dương Ngọc Thường nhìn thấy Lục Trần đến, tò mò hỏi: “Lục công tử đến chỗ ta làm gì.”
Lục Trần đi thẳng vào vấn đề: “Mở Truyền tống trận ra, ta muốn rời đi.”
Đôi mắt đẹp của u Dương Ngọc Thường ngẩn ra, sau đó nói: “Lục công tử không ở lại thêm mấy ngày.”
“Không!” Lục Trần lắc đầu, sau đó trêu chọc nói: “Nếu còn ở lại, có thể ngươi sẽ gả cho ta đó.”
“Lục công tử đừng nói giỡn, trò đùa này không chút buồn cười đâu.” u Dương Ngọc Thường cắn môi nói.
Lục Trần cười cười, cũng không giải thích gì, cuối cùng u Dương Ngọc Thường đích thân dẫn theo Lục Trần rời đi, thông qua Truyền tống trận đến thành Vạn Trọng.
Đi tới thành Vạn Trọng, Lục Trần duỗi thắt lưng.
Mà sau khi Lục Trần rời đi, một lão giả tóc bạc xuất hiện trong biệt viện của u Dương Ngọc Thường, nhìn u Dương Ngọc Thường, sắc mặt hiền lành.
“Tam gia gia!”
u Dương Ngọc Thường nhìn thấy lão giả tóc bạc đó, lập tức cung kính.
Giọng điệu của lão giả tóc bạc hiền hòa nói: “Ngọc Thường à, thời gian nhoáng một cái đã ba mươi năm trôi qua, hôm qua ngươi cứ như là cô nhóc mũi còn nước mũi.”
“Tam… gia… gia…!” Mặt u Dương Ngọc Thường đỏ bừng, kéo dài âm thanh làm nũng.
Chuyện xấu lúc còn bé bị bại lộ khiến nàng muốn tìm một vết nứt chui vào, sau đó chuyển chủ đề nói: “Hôm nay tam gia gia đến đây tìm ta có việc sao.”
Lão giả tóc bạc cười tủm tỉm nói: “Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, tam gia gia làm chủ, chọn cho ngươi một hôn sự, thấy thế nào.”
“Hả…”
u Dương Ngọc Thường chớp mắt.
Lão giả tóc bạc tiếp tục nói: “Chính là thanh niên họ Lục đó, ta nghe được thân phận của hắn là Kiếm tử Kiếm Đế cung Thanh vực, được người ta gọi là đại ma vương, khoảng thời gian đến Huyền vực đã hãm chết mấy chục Thánh cảnh Hổ tộc.”
“Đến gia tộc u Dương ta thành công đi hết tám mươi mốt đỉnh núi, lĩnh ngộ thế Vô Địch, thiên phú như vậy là hiếm thấy từ trước đến nay.”
Lão giả tóc bạc nói tới đây, trong lời nói mang theo một tia động dung, nói thật, những chuyện mà Lục Trần trải qua ở Thanh vực khiến hắn vô cùng chấn động.
“Thật sự lĩnh ngộ thế Vô Địch rồi sao?”
u Dương Ngọc Thường nghe được lời của tam gia gia, trong lòng hơi chấn động.
Mấy ngày nay đã sớm có lời đồn người nào đó tự xưng là lão đại Huyền vực nhưng bọn họ không thừa nhận rất có thể đã lĩnh ngộ được thế Vô Địch.
Nhưng thế Vô Địch cách bọn họ thật sự là quá xa xôi, cảm giác không có khả năng.
Nếu tam gia gia của nàng cũng chính là lão giả tóc bạc, một trong mấy người có thực lực mạnh nhất gia tộc u Dương chính miệng nói ra tin tức này, vậy có lẽ không thể là giả.
Mặc dù tạm thời u Dương Ngọc Thường không có cảm giác gì với Lục Trần, nhưng không thể không cảm thán thiên phú yêu nghiệt của Lục Trần, hiện giờ tới Huyền vực, có lẽ sau một thời gian dài, thiên tài Huyền vực sẽ trở thành người làm nền cho người nào đó, sẽ đè lên cùng lứa không ngẩng đầu lên nổi, trấn áp một thời đại.
u Dương Ngọc Thường cười nói: “Tam gia gia, mặc dù thiên phú của Lục Trần mạnh nhưng tiếp xúc với ta không nhiều lắm, mà ta cũng không đủ hiểu rõ hắn, còn chuyện tình cảm vẫn là nên thuận theo tự nhiên.”
“Sao có thể thuận theo tự nhiên được chứ?” Lão giả tóc bạc trừng mắt nói: “Trong mười vực còn có thể tìm ra người ưu tú hơn hắn sao, không đủ hiểu rõ đúng không, tam gia gia có thể nói hết chuyện của hắn cho ngươi nghe.”
“Không đúng, hình như hắn cũng có hứng thú với ngươi, như vậy đi, để ta tìm hắn đến, tuổi trẻ các ngươi dễ nói chuyện hơn.” Lão giả tóc bạc mở miệng nói.
u Dương Ngọc Thường: “...”
Sau đó, u Dương Ngọc Thường chớp đôi mắt xinh đẹp, nói: “Nhưng hắn đã rời khỏi gia tộc u Dương rồi.”
Lão giả tóc bạc mạnh mẽ trừng mắt, nói: “Chuyện từ lúc nào vậy?”
u Dương Ngọc Thường: “Vừa nãy.”
“Ngươi, ngươi làm tức chết ta rồi!” Lão giả tóc bạc giận đùng đùng nói.
Tạm thời không đề cập đến gia tộc u Dương, sau khi Lục Trần rời khỏi thành Vạn Trọng thì xuất phát về phía Đan Minh, đến Huyền vực làm chậm trễ một thời gian, nếu còn không đi gặp tứ sư phụ, chỉ sợ đối phương sẽ có ý kiến.
Lục Trần trực tiếp ngồi Truyền tống trận đến thành Đan Minh, nơi được vô số luyện đan sư xưng là thánh địa.
Thành Đan Minh vốn là một thành nhỏ bình thường, sở dĩ phát triển được là nhờ có thánh sơn bên cạnh thành Đan Minh.
Tục ngữ nói, núi không ở độ cao, hễ có tiên trên đó thì sẽ nổi tiếng, nước không ở độ sâu, hễ có rồng dưới đó thì trở nên linh thiêng.
Từ khi Hoa Điệp tiên tử ở Thánh sơn thành Đan Minh thì đã có danh tiếng, cho đến hôm nay, thánh sơn nghiễm nhiên đã trở thành cấm địa, nếu như chưa cho phép lên núi, cho dù là cường giả cấp bậc Thánh Vương cũng không dám bước lên thánh sơn nữa bước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận