Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1280: Ta đã chuẩn bị sẵn bao lì xì rồi (2)

Sư đệ này thật sự là biến thái, không chỉ có thể vận dụng năm loại quy tắc, còn nói muốn lĩnh ngộ thì còn có thể lĩnh ngộ thêm năm sáu loại.
Không có so sánh thì sẽ không có đau thương.
Bỗng nhiên Yến Tử Hiên chuyển chủ đề: “Nhưng mà sư đệ, ngươi lợi hại thì lợi hại, nhưng không thể nể tình xung quanh được.”
“Có ý gì?”
Lời nói khó hiểu trong miệng Yến Tử Hiên khiến Lục Trần ngẩn người.
Chợt nhớ tới lúc ở Ngũ Hành thiên, Yến Tử Hiên cũng nói với hắn một đống lời không giải thích được, cái gì mà con, huyết mạch, không được bội tình bạc nghĩa gì đó.
Liễu Mục cũng nói: “Sư đệ, hành vi ngươi làm ở Sư tộc đều truyền đến Sơn Hải giới rồi.”
“Hửm…”
Lục Trần càng mờ mịt, rốt cuộc hai người này đang nói cái gì vậy.
Yến Tử Hiên nhìn Lục Trần nói: “Bọn ta đã biết chuyện ngươi làm cho mấy thiếu nữ Sư tộc mang thai, tuy bọn ta cảm thấy không có gì, nhưng sau này thanh danh của sư đệ ngươi càng lúc càng lớn, chung quy sẽ không tốt cho danh tiếng.”
“Phụt!”
Lục Trần phun ra một ngụm máu già, trợn to hai mắt, nói: “Chuyện lúc nào, các ngươi không nên nói lung tung.”
Lục Trần lung lay sắp đổ, hắn làm cho mấy thiếu nữ Sư tộc mang thai?
Chuyện lúc nào vậy, sao thân chủ như hắn lại không biết.
Hai người họ giải thích một lượt ở bên cạnh, mấy phút sau, cuối cùng Lục Trần cũng hiểu được nguyên nhân hậu quả, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đám khốn kiếp Sư tộc này lại chạy đến Sơn Hải giới vu khống ta.”
Lục Trần trăm triệu lần không nghĩ tới lá gan Sư tộc lại mập như vậy, dám chạy đến Sơn Hải giới vu khống hắn.
Làm cho thiếu nữ Sư tộc mang thai, nhìn trộm phi tử Yêu Đế tắm gội.
Được, rất được!
“Chậc, là giả sao?” Yến Tử Hiên sờ đầu, cười gượng nói: “Ta đã chuẩn bị bao lì xì rồi đó.”
Lục Trần: “...”
Trong lòng Lục Trần tức giận bất bình, đợi quay về Ngũ Hành thiên rồi tìm Sư tộc tính sổ.

Có người thích thanh danh và lợi ích, làm chuyện tốt thích khoe khoang để người ta sùng bái, nhưng cũng có người không thích vậy, chỉ lặng lẽ hy sinh mà không có tiếng tăm gì.
Ngay cả chết trận, người khác cũng không biết sự tích anh dũng khi còn sống của hắn.
Mà Tông Hiền chính là kiểu người đó.
Gia thế của Tông Hiền vốn không khá lắm, hắn sinh ra trong một gia đình nhỏ, cách Kiếm Đế cung khoảng mấy ngàn vạn dặm, cường giả mạnh nhất gia tộc chỉ là Thánh cảnh, mà Thánh cảnh chỉ như con kiến hôi ở Sơn Hải giới mênh mông, không có gì lạ.
Bởi vì Thiên Yêu ẩn núp ở Sơn Hải giới, nếu như muốn nhằm vào thiên tài nào đó thì sẽ tìm đến người thân, huynh đệ, bạn bè… để uy hiếp.
Vì an toàn cho người trong nhà, trên cơ bản Tông Hiền rất ít khi về nhà, mỗi lần về nhà đều che che đậy đậy, cứ sợ Thiên Yêu dùng người trong nhà đến uy hiếp hắn.
Dù là người nhà của Tông Hiên cũng chỉ biết Tông Hiền bái nhập Kiếm Đế cung, còn sống ở Kiếm Đế cung như thế nào, tu luyện đến cảnh giới gì, thậm chí còn sống hay đã chết đều không biết.
Yến Tử Hiên với Liễu Mục với tư cách là người thân nhất của Tông Hiền, biết nhà của Tông Hiền, mà ở Kiếm Đế cung cũng chỉ sợ có hai người họ mới biết nhà của Tông Hiền ở đâu.
Lúc Tông Hiền đi đến giới thành đã nói với Yến Tử Hiên, nếu như hắn không may chết trận thì hãy mang tro cốt của hắn mai táng ở nơi hắn sinh ra.
Thành Hà Khê.
Một thành cổ bình thường không có gì lạ ở Sơn Hải giới được một cổ quốc bình thường thống lĩnh.
Trên một con đường phồn hoa, chỉ thấy một thiếu niên thoạt nhìn chừng mười bảy mười tám tuổi mặc áo vải rách đang nhanh chóng đi qua đường phố, xông thẳng vào chọc mọi người liên tục mắng chửi.
Thân thủ thiếu niên vô cùng cường tráng, là một võ giả Vương cảnh sơ kỳ, phía sau thiếu niên có một đám võ giả đang đuổi theo.
“Bộp!”
Đột nhiên, không biết từ đâu xuất hiện một trường tiên màu đen, phía trên đầy gai nhọn.
Tàn ảnh hiện lên, xảy ra ma sát kịch liệt với không khí, một roi mạnh mẽ rơi vào trên người thiếu niên, thiếu niên kêu lên một tiếng đau đớn, bị quất xuống dưới mặt đất, gói đồ trong ngực lăn xuống dưới đất.
“Thằng nhóc thối, ngươi chạy đi, tiếp tục chạy đi!” Lúc này, một thanh niên áo xanh xuất hiện, tay cầm roi kim loại màu đen, nhìn chằm chằm thanh niên từ trên cao.
Thiếu niên trên mặt đất rất quật cường, tuy trên lưng có vết máu rất dài nhưng không nói một tiếng nào, hắn cố hết sức vươn tay chộp về phía gói đồ gần trong gang tấc.
“Bốp!”
Ngay khi tay thiếu niên sắp chạm vào gói đồ, một bóng roi lại hiện lên, quất lên trên cánh tay, gai ngược đầy ở bên trên, xẹt qua cánh tay tạo thành một vệt máu chảy đầm đìa.
“Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt!” Thanh niên áo xanh tràn đầy cười giễu nhìn thiếu niên.
Võ giả bên cạnh thanh niên vây quanh thiếu niên.
Người vây xem xa xa nhìn thấy cảnh tượng này đều nhìn nhau, không ai dám xen vào việc của người khác.
Mấy thế hệ người sống ở thành Hà Khê ai mà không biết thanh niên áo xanh vênh váo tự đắc, vẻ mặt kiêu ngạo đó là thiếu thành chủ của thành Hà Khê, con trai duy nhất của thành chủ Phong Bách, tên là Phong Hàng.
Nói đến con người Phong Hàng, từ nhỏ đã kiêu ngạo ương ngạnh, trong mắt không có ai, được thành chủ chiều hư, chính là nhất bá ở thành Hà Khê, là tồn tại nói đến khiến người ta biến mắt, không dám lại gần.
Nếu ai chọc phải Phong Hàng, dù bị giết cũng là chết vô ích.
“Ca ca ta trở về sẽ dạy dỗ ngươi!” Cánh tay thiếu niên chảy máu đầm đìa nhưng vẫn không nói một tiếng nào, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía thanh niên áo xanh Phong Hàng tràn ngập hận ý nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận