Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 371: Xung đột

“Đứng lại, nơi này đã được bao hết rồi, nếu như muốn đặt chân thì mời đi nơi khác.” Lúc đám người thanh niên bạch y tuấn tú muốn bước vào bên trong thì một Vương giả tuyệt đỉnh Thánh giáo ra mặt, chặn bọn họ lại.
Vừa nói ra lời này, sắc mặt của đám người đó trầm xuống, một lão giả nói: “Khí thế thật lớn, bao khách điếm này, không biết các ngươi có thực lực đó hay không.”
Nói xong, lão giả này đi về phía trước một bước, hắn đi về phía trước, khí tức cả người như lũ quét bộc phát, xông về phía Vương giả tuyệt đỉnh đó.
Hoàng uy mênh mông giống như dòng nước lũ, Vương giả không thể chặn lại được.
Phụt!
Vương giả tuyệt đỉnh Thánh giáo bay ngược ra ngoài, phun ra máu tươi.
“Ức hiếp người quá đáng!” Một Vương giả tuyệt đỉnh Thánh giáo khác bên cạnh tức giận nói.
Lão giả của Loan gia cười khẩy nói: “Ta ức hiếp người quá đáng đó, thì sao.”
Sau lưng Loan gia có Thánh giả siêu phàm nhập Thánh, Thánh cảnh vừa ra tay, bao nhiêu Hoàng giả đều phải kiêng kỵ, mặc dù nghe nói đám nhân mã này có mấy vị Hoàng, nhưng người của Loan gia lại không sợ.
Chấn động ở cửa vào kinh động đến người ở tầng cao nhất.
“Bao vây bọn họ!”
Lục Trần mở miệng, giọng điệu giống như thổ phỉ.
Soạt soạt soạt!
Tám vị Hoàng của Thánh giáo ra mặt, bóng người lướt nhanh, vây quanh người của Loan gia.
Trong lòng người của Loan gia rùng mình, bao gồm cả công tử bạch y tuấn tú, tất cả đều như lâm đại địch.
Không ngờ đám nhân mã này lại có nhiều Hoàng giả như vậy.
Nếu như chỉ dựa vào số lượng Hoàng giả thì không khác mấy với gia tộc bọn họ, nhưng chuyến đi này là đến chúc mừng hoàng tộc Bắc Chu, vốn không dốc toàn lực nên lần này chỉ dẫn theo bốn vị Hoàng mà thôi.
“Các ngươi muốn làm gì?” Sắc mặt người của Loan gia thay đổi, dù sao thì Hoàng giả của đám nhân mã này cũng nhiều gấp đôi bọn họ.
Nếu như thật sự đánh nhau thì sẽ không có phần thắng.
Hạng Phong thản nhiên nói: “Vô duyên vô cớ đả thương người của bọn ta, ngươi cảm thấy bọn ta muốn làm gì.”
Nói xong, hắn phóng ra khí tức của mình, từng tia quy tắc tràn ngập ra ngoài, chén ép người của Loan gia.
Một Nhân Hoàng đại thành bước ra từ bên trong đám người Loan gia, cũng phóng thích khí tức của bản thân, triệt tiêu uy áp của Hạng Phong, mở miệng nói: “Bọn ta là người của Loan gia, lần này vốn không có ác ý.”
Nhân Hoàng đại thành này ý thức được không ổn, không nên tùy tiện tới đây gây phiền phức, bởi vì Thánh giả vẫn chưa đến, bọn họ chỉ là đến nơi này trước.
Nếu như thật sự nổi lên xung đột thì người chịu thiệt nhất định sẽ là bọn họ.
“Loan gia!”
Hạng Phong suy nghĩ, nghĩ đến một gia tộc có Thánh cảnh tọa trấn.
“Người của Loan gia kiêu ngạo như vậy, rất nổi danh sao?” Lục Trần đi tới, dùng giọng điệu buồn bực nói.
Lúc này, thanh niên bạch y tuấn tú mở miệng nói, giọng điệu mang theo tia ngạo nghễ: “Ta tên Loan Hoài, phụ thân ta là Loan Kinh Hồng.”
Loan Hoài nói xong, kiêu ngạo nhìn lấy Lục Trần, hy vọng đối phương lộ ra vẻ bàng hoàng, sắc mặt hoảng sợ.
Lục Trần nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ, chưa từng nghe qua cái tên Loan Kinh Hồng này.
Mười người trên bảng Chí Cường cũng không có cái tên Loan Kinh Hồng.
Loan Hoài nhìn thấy Lục Trần lộ ra vẻ mặt nặng nề, trong lòng càng đắc ý, dù sao thì phụ thân Loan Kinh Hồng cũng đứng top đầu ở Thánh bảng, vốn là thứ hai mươi trên Thánh bảng, nhưng vì lần trước thay đổi bảng Chí Cường nên phụ thân đã tiến đến top ba, vô hình địa vị cũng tăng lên rất nhiều.
Đang lúc Loan Hoài cho rằng thanh niên này sẽ cười đền lễ với hắn thì Lục Trần lẩm bẩm một câu: “Loan Kinh Hồng là thứ gì, chưa từng nghe qua, không phải là lừa đảo đó chứ.”
Hắn vừa nói ra lời này đã khiến bốn phương giật mình sợ hãi.
Loan Hoài đã làm ra tư thái ngạo nghễ đợi đối phương xin lỗi, nhưng đối phương lại nói phụ thân hắn là thứ gì.
Loan Hoài lập tức ngây ngốc như gà gỗ, rồi lấy lại tinh thần, sau đó hai mắt tràn ngập giận dữ, âm thanh lạnh lùng: “Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?”
“Hỗn láo, sỉ nhục cường giả Thánh bảng, ngươi có biết là tội gì không?”
“Thanh niên không biết trời cao đất dày, bất kính với Thánh giả sẽ chết rất thảm!”
Ánh mắt của đám người phía sau Loan Hoài âm u nhìn chằm chằm Lục Trần, không chút che đậy sát ý.
Đám đông đứng xem xung quanh cũng ngây ngốc, trong lòng run rẩy, thanh niên này mới Siêu Phàm cảnh, lá gan cũng lớn quá rồi đó, lại ví dụ Thánh cảnh đại năng là thứ gì, nếu như lời này truyền đến tai của Loan Kinh Hồng thánh giả, không biết hắn sẽ có biểu hiện gì.
Họa từ miệng mà ra là thế nào?
Đây chính là họa từ miệng mà ra.
Dù cho thế nào thì đám người này cũng phiền phức rồi.
Đầu tiên là thù với Chu gia, sau đó lại buông lời sỉ nhục một Thánh giả.
Đợi Loan Kinh Hồng thánh giả đến đây, không biết đám người này sẽ chết thế nào.
Nhìn thấy ánh mắt của đám người ăn dưa, Lục Trần cạn lời, hắn thật sự chưa nghe nói đến Loan Kinh Hồng mà, lẽ nào Loan Kinh Hồng thật sự rất có tiếng sao.
“Sỉ nhục phụ thân ta, ngươi chết chắc rồi, không ai cứu được ngươi đâu!” Loan Hoài nhìn Lục Trần, khuôn mặt đầy sát ý nói.
“Đi!”
Dù hiện tại Loan Hoài rất muốn dạy dỗ Lục Trần nhưng tình thế lại không có lợi với bọn họ, nên chỉ đành rời đi, đợi phụ thân đến đây rồi tìm bọn họ tính sổ.
“Đánh người của bọn ta còn muốn đi, đâu dễ dàng như vậy!” Lục Trần lười biếng nói: “Muốn rời đi thì phải để lại chục tỷ linh thạch, nếu không thì các ngươi đừng hòng đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận