Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 646: Sảng khoái (2)

Không chỉ không thành công, còn bồi thường nụ hôn đầu tiên.
Sau đó, hai lớp bối cảnh Kiếm Đế cung và Phong Lôi các của hắn bại lộ dưới ánh sáng, những thế lực hận mình thấu trời hủy bỏ bảng truy nã mình cũng lúc nào không biết.
Nguyên nhân chính là không thể trêu thế lực sau lưng hắn.
“Đi theo ta!”
Lục Trần nhấc chân đi ra phía ngoài, Bạch Linh Lung bị pháp bảo buộc chặt, ở trên người Lục Trần tự động đi theo.
“Nếu ngươi đưa ta đến phủ thành chủ, Đan Tâm tông sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Bạch Linh Lung hoàn toàn không bình tĩnh, uy hiếp nói.
Thấy Lục Trần không có phản ứng, ngược lại lại hòa hoãn giọng nói: “Chỉ cần ngươi thả ta đi, ta cho ngươi ba Thánh khí, như thế nào?”
Đáng tiếc, mặc kệ là Bạch Linh Lung uy hiếp, vẫn mềm giọng cầu khẩn, Lục Trần đều không lay động.
Bạch Linh Lung hoàn toàn im lặng, tốt xấu mình cũng là một mỹ nữ, vậy mà người này mềm không được cứng không xong, chẳng lẽ nhẫn tâm trơ mắt nhìn một mỹ nữ đi chịu chết sao.
Bạch Linh Lung sao biết được, với hoàn cảnh của Lục Trần, mỹ nữ gì mà hắn chưa từng gặp qua, mặc kệ là nghiêng nước nghiêng thành hay là xinh đẹp như thiên tiên, đủ loại kiểu dáng thì hắn đều từng gặp.
Mặt khác, còn có các loại kiểu dáng như thanh thuần mị hoặc, lạnh lùng kiêu ngạo, đoan trang ưu nhã.
Cho nên, dù Bạch Linh Lung cũng là đại mỹ nữ nhất đẳng, dáng dấp xinh đẹp động lòng người, Lục Trần thật đúng là không động tâm bởi vì đã có sức miễn dịch.
Rất nhanh, Lục Trần đã dẫn theo Bạch Linh Lung đi tới phủ thành chủ, lập tức bị người phía dưới cảm giác được.
Bọn họ nhìn thấy một thanh niên dẫn theo Bạch Linh Lung đuổi tới đều hết sức giật mình liền nhanh chóng đi thông báo thành chủ.
Khi Lục Trần xuống đất, một nam tử khí tức ở Vương cảnh trung kỳ hờ hững đi ra, hắn liếc nhìn Lục Trần, hiện lên vẻ khác lạ, sau đó rơi vào trên mặt Bạch Linh Lung, lộ ra một tràng cười tàn nhẫn.
“Bạch Linh Lung, ngươi thật to gan, dám chạy đến địa bàn Hoàng triều Huyết Viêm ám sát hoàng tử.” Võ giả Vương cảnh nhìn Bạch Linh Lung cười lạnh nói.
Bạch Linh Lung tự biết một con đường chết, sắc mặt nàng tái nhợt, không nói lời nào.
Lục Trần ở bên cạnh nói: “Ta đã mang người tới cho ngươi, Thánh khí đâu?”
Thành chủ nhìn về phí Lục Trần, thấy người này cũng có cùng tu vi Nguyên Thần cảnh lại có thể bắt được Bạch Linh Lung, sức chiến đấu không bình thường.
Đánh giá Lục Trần một chút, thành chủ mỉm cười ra tiếng: “Người trẻ tuổi, đa tạ ngươi bắt được Bạch Linh Lung cho Hoàng triều Huyết Viêm, nếu Hoàng chủ biết được, chắc chắn sẽ vô cùng cảm kích ngươi.”
“Như vậy, ngươi rời đi trước, chờ một bức thư của Hoàng chủ, có thể đề cử ngươi đi nhậm chức ở hoàng cung.” Thành chủ nói như vậy.
Giọng điệu Lục Trần không vui nói: “Ta muốn thù lao là Thánh khí, sao, chẳng lẽ các ngươi dán tiền thưởng đều là gạt người?”
Thành chủ mỉm cười nói: “Người trẻ tuổi, ngươi cũng biết tính trân quý của Thánh khí, sao ngươi có thể có, hơn nữa, thực lực ngươi quá yếu, mang Thánh khí trên người, rất dễ dẫn đến sự tham lam của người khác, dẫn tới tai họa, ta đề cử ngươi đến Hoàng triều Huyết Viêm làm việc, thành tựu tương lai không thể đong đếm.”
Trong nháy mắt sắc mặt Lục Trần lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng nhìn nam tử trung niên trước mặt, lạnh lùng nói: “Xem ra là ngươi không có ý định cho ta Thánh khí.”
Bạch Linh Lung giễu cợt nhìn Lục Trần, lúc trước nàng đã báo cho đối phương, người của Hoàng triều Huyết Viêm, phần lớn nói không giữ lời, dắt nàng đến nhận thưởng, không khác bảo hổ lột da.”
Thành chủ nghe thấy lời nói của Lục Trần, cau mày, trên mặt có vài phần không vui: “Người trẻ tuổi, đây là vì ta muốn tốt cho ngươi, hẳn là ngươi cảm kích.”
“Có lẽ ta nên cảm kích.”
Lục Trần nhẹ giọng lặp lại một lần, hình như ngẩn người tại chỗ.
“Hoàng triều Huyết Viêm là hoàng triều thứ hai không tuân thủ hứa hẹn với ta.” Lục Trần nhẹ nói rồi đứng lên.
Thành chủ vẫn mỉm cười như cũ nhưng nhìn ánh mắt của Lục Trần mang vài phần khinh thường, một thanh niên Nguyên Thần cảnh, có thể tạo nên sóng gió gì.
Còn Hoàng triều Huyết Viêm là hoàng triều thứ hai không tuân thủ hứa hẹn của hắn, lẽ nào cái thứ nhất bị hủy diệt.
Có lẽ cho dù bị phá hủy cũng là một thân nhỏ bé.
Hoàng triều Huyết Viêm khác, Huyền vực xưng bá vài ngàn năm, cường giả như mây, ngay cả cường giả Nguyên Thần cảnh tầng thứ ba cũng có, không sợ ai.
Chỉ cần thực lực đối phương không đến từ bá chủ đứng đầu, Hoàng triều Huyết Viêm không sợ hãi bất kỳ kẻ nào.
Thủ vệ của phủ thành chủ bên cạnh, cũng là vẻ mặt châm chọc, thật ra, thanh niên trước mắt có chút không biết tốt xấu.
Lục Trần lại ngẩng đầu lần nữa, ánh mắt nhìn thành chủ vô cùng lạnh nhạt, lạnh lẽo hỏi: “Thật sự Hoàng triều Huyết Viêm không chuẩn bị tuân thủ hứa hẹn.”
Thành chủ thấy một cường giả Nguyên Thần cảnh dám uy hiếp mình, ánh mắt che giấu, nói: “Người trẻ tuổi, chớ không biết trời cao đất rộng, nếu thức thời thì nhanh chóng rời đi, xem Bạch Linh Lung ngươi dâng tặng, bây giờ ta có thể làm cũng không xảy gì.”
“Không biết trời cao đất rộng!” Ánh mắt Lục Trần lạnh lùng vô cùng, nói: “Là các ngươi không biết trời cao đất dày.”
“Không biết tốt xấu!”
Thành chủ nổi giận, trong ánh mắt hiện lên sát ý lạnh lùng, bộc phát một luồng uy áp Vương cảnh, hình thành dao động lớn mạnh tản ra, muốn dùng uy áp này áp bức Lục Trần quỳ trên đất.
Thành chủ thấy một võ giả Nguyên Thần cảnh, liên tiếp khiêu khích hắn, không coi trọng một Vương giả hắn cũng không được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận