Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 978: Phóng hỏa đốt rừng (2)

Ngay khi Huệ Hải đang muốn hỏi thăm, Lục Trần đã mở miệng nói: “Các vị tiền bối ngăn cản mấy con lừa trọc lại đi, ta chuẩn bị bắt đầu phóng hỏa đốt núi đây, không đốt Phục Ma tự thì khó mà giải tỏa được mối hận trong lòng ta.”
Sau khi Lục Trần nói xong, linh khí toàn thân bùng phát, một lớp lửa màu đen tràn ngập quanh cơ thể hắn, vô cùng sền sệt, giống như một cơn mưa xối xả rơi trên mặt đất, mọi thứ trên mặt đất, cho dù là hoa lá cây cỏ hay là đống phế tích thì đều trực tiếp tan chảy, biến thành nham thạch nóng chảy cuồn cuộn.
Tuệ Hải, Tuệ Vân, Huyền Viễn, cùng với các vị phật tu cường đại muốn ra tay, nhưng đã bị chặn lại, suy cho cùng thì đối phương có tới mười vị Thánh Vương, tất cả bọn họ ra tay cũng không thoát được, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa đen kia rơi xuống, tạo ra những hố sâu, tan chảy thành nham thạch đỏ thẫm.
Diệt Thế Hắc Diễm của Lục Trần hiện tại rất đáng sợ, đặc biệt là sau khi lĩnh ngộ được quy tắc hỏa diễm, Diệt Thế Hắc Diễm hấp thu quy tắc hảo diễm, nhanh chóng tăng cường, hiện tại uy lực có thể dễ dàng thiêu chết Thánh cảnh.
Xung quanh cơ thể của Lục Trần tràn đầy lửa đen sền sệt, không ngừng rơi xuống, đi đến đâu, ngọn lửa màu đen sền sệt rơi đến đó, khiến mặt đất khắp nơi bị tàn phá, nham thạch nóng chảy, có rất nhiều phật tu có tu vi yếu bị mưa đen rơi trúng, thân thể bốc cháy hừng hực.
Phục Ma tự vốn có rất nhiều miếu thờ, kỳ hoa dị thảo, cùng với rất nhiều cây cổ thụ, được coi là một linh sơn như chốn tiên cảnh, Lục Trần chỉ dùng chưa đến một canh giờ, nơi đây đã hoàn toàn trở thành một chốn tràn đầy khói lửa.
Trên núi Phục Ma tự, đã không còn một tòa miếu thờ nào hoàn chỉnh, khói lửa khắp nơi, nham thạch nóng hổi nóng chảy, chủ yếu là Diệt Thế Hắc Diễm quá kinh khủng, ngay cả núi đá cứng rắn cũng dung hòa vỡ tan.
Sắc mặt một đám phật tu rất khó nhìn, từ khi Phục Ma tự lập giáo tới nay, ai dám tới đây càn rỡ, hôm nay, Phục Ma tự lại gặp nguy hiểm nghiêm trọng, miếu tự bị hủy, một khi chuyện nơi đây truyền ra ngoài, không biết dẫn đến bao nhiêu đợt sóng gió.
Ba nhân vật lớn chí cường của Phục Ma tự là Huyền Viễn, Tuệ Hải, Tuệ Vân đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt cực kỳ u ám.
Ánh mắt Huyền Viễn nhìn thẳng cung chủ Vô Lượng cung, lạnh lùng nói: “Ngươi cũng là chủ một phái, chẳng lẽ không sợ chúng ta bình diệt cả tông môn ngươi.”
“Ha ha, Huyền Viễn tiền bối chỉ biết bế quan, vẫn chưa biết rõ Phục Ma tự trêu chọc phải người nào sao?” Cung chủ Vô Lượng cung cười ha ha một tiếng, căn bản không để lời của Huyền Viễn ở trong lòng.
Hắn thừa nhận nếu như Phục Ma tự dốc toàn bộ lực lượng, gần như Vô Lượng cung không ngăn được, nhưng mà, mấy môn phái bọn họ đã liên hợp lại với nhau, nếu như khai chiến, kết quả chịu thiệt vẫn là Phục Ma tự.
Huyền Viễn nghe lời của cung chủ Vô Lượng cung, ánh mắt nhẹ nhàng híp lại, sau đó ánh mắt rơi vào trên người sư huynh đệ Tuệ Vân và Tuệ Hải, hắn bế quan vạn năm không ra ngoài, dốc lòng tu luyện, không rõ đắc tội nhân vật phương nào.
Cấp bậc này đối với hắn đã tới điểm cuối cùng của tu luyện, muốn tiến một bước nữa, nhất định phải thông qua Cổ Lộ, xông lên Cửu Thiên, nhưng nếu như hắn đi, cho dù đi tới thành công, vẫn chết bất ngờ, Phục Ma tự chỉ có một Tuệ Hải Thánh Vương đại thành, hơi không bảo vệ được một vùng đất, ví dụ như chuyện xảy ra bây giờ.
Thiên tư Tuệ Vân cũng rất cao, tu luyện tới Thánh Vương đại thành chỉ là vấn đề thời gian, Huyền Viễn chuẩn bị đợi tu vi Tuệ Vân tăng lên tới Thánh Vương đại thành, động thân lưu lạc ở Cổ Lộ của của Cửu Thiên.
Ai nghĩ được chưa chờ được đến lúc Tuệ Vân thăng cấp thành đại thành Thánh Vương, tai họa của Phục Ma tự đã xuất hiện.
Huyền Viễn nhìn về phía hai người Tuệ Vân và Tuệ Hải, mang theo ánh mắt hỏi thăm.
Bởi vì năm tháng hắn tiềm tu đều là hai sư huynh đệ này kiểm soát Phục Ma tự trong tay.
“Là ngươi?”
Tuệ Vân đột nhiên kinh ngạc hô lên.
Lúc trước Tuệ Vân chú ý tới Lục Trần, cảm giác mặt mũi có chút quen thuộc, nhất thời không nhớ ra được, bởi vì có mười vị Thánh vương ở bên giành danh tiếng của Lục Trần, thế nên Tuệ Vân chẳng muốn suy nghĩ tiếp, cho tới bây giờ mới đột nhiên linh quang chợt lóe.
Dung mạo người thanh niên này có tám phần giống người Phục Ma tự truy nã gần đây.
Tuệ Vân đột nhiên hiểu được vì sao đối phương tới cửa.
“Cường giả Thánh vương, từng người đứng ra chịu đánh, không cho phép phản kháng." Đúng lúc này, Lục Trần nhìn mấy cường giả mạnh mẽ nhất Phục Ma tự, lấy một giọng nói chân thật đáng tin, trong giọng nói ẩn chứa chút uy nghiêm.
“Ngươi tính toán gì đó?” Trong phật tu, một phật tu trẻ tuổi không ưa sự ngang ngược của Lục Trần, đối chọi gay gắt.
Trong đôi mắt Lục Trần hiện lên một tia hàn quang đáng sợ, phật tu trẻ tuổi kia mở miệng bỗng nhiên dựng tóc gáy toàn thân, một luồng khí lạnh lẽo vô cùng kinh hãi bao phủ toàn thân, chỉ thấy hư không trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một đường kiếm quang sáng ngời, trực tiếp hướng về phía cổ của hắn rồi kéo xuống, khi kiếm quang biến mất, ở cổ của phật tu trẻ tuổi, có thêm một vết máu mảnh như sợ chỉ.
Biểu cảm của phật tu trẻ tuổi thống khổ, há miệng, muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp nói chuyện, đột nhiên vết máu tóe ra nơi cổ, bắn ra mảng lớn máu tươi.
Cuối cùng ngã vô lực trên mặt đất.
Ngoài một vết thương trí mạng ở cổ, ấn đường cũng có một vết máu thật nhỏ.
“Giác Minh?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận