Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1126: Kim Lỗi Lạc và chó không được đi vào

Dựa theo tốc độ phát triển sứ đồ thông thường, hoàn toàn không thể hấp thu bao nhiêu lực lượng tín ngưỡng, vậy thì cũng chỉ có thể đi cửa hông, một chữ, trộm.
“Tiền bối tên là Kim Lỗi Lạc?” Trong đám người phát ra một tiếng nói khác thường, không biết truyền ra từ ai.
Vừa nói ra lời này, đám thiên kiêu Thượng giới đều nhìn về phía Đại Đế trên không trung, ánh mắt kỳ quái.
Khi bọn họ còn chưa sinh ra, Sơn Hải giới đã có một Đại Đế tên Kim Lỗi Lạc mà mọi người đều đòi đánh.
Tuy rằng trong tên có hai chữ Lỗi Lạc, nhưng phong cách hành sự của Đại Đế này không lỗi lạc chút nào, thậm chí có thể nói là đê tiện vô sỉ.
Vì sao, bởi vì lúc trẻ, Đại Đế này không theo lẽ thường, thường xuyên ra vào các đại tông môn, trộm tượng điêu khắc, hấp thu lực lượng tín ngưỡng trong tượng điêu khắc, sau đó cứ như vậy dựa vào hấp thu lực lượng tín ngưỡng của tượng điêu khắc, dưới sự đuổi giết của các thế lực khắp tám phương, tu thành chính quả, trở thành một cường giả Đại Đế.
Dù cho Đại Đế này đã chết nhiều năm, nhưng trước cửa rất nhiều tông môn ở Sơn Hải giới còn dán cáo thị Kim Lỗi Lạc và chó không được đi vào.
Có thể thấy được lúc Đại Đế này còn sống có bao nhiêu người ở Sơn Hải giới căm hận.
“Ha ha, không ngờ Kim mỗ ta chết nhiều năm như vậy, còn có tiểu bối nhớ rõ ta.” Đại Đế này không chút uy nghiêm, bình dị gần gũi cười ha ha.
Thấy Kim Lỗi Lạc trên không trung thừa nhận, đám thiên kiêu Thượng giới cạn lời, khóe miệng run rẩy.
Trong đám người, ánh mắt Lục Trần mơ hồ.
Đại Đế họ Kim cuối cùng lại đi con đường quy tắc Tín Ngưỡng, Lục Trần lập tức nghĩ tới Kim Anh Tuấn.
Đây hoàn toàn là theo bản năng.
Bởi vì những tháng ngày ở Phong Lôi các, Kim Anh Tuấn không chỉ một lần chém gió việc tổ tiên hắn trâu bò cỡ nào, là cường giả Đại Đế trong truyền thuyết.
Lúc ấy Lục Trần đối không có khái niệm gì với cường giả Đại Đế, mỗi lần tên đó khoác lác, trên cơ bản đều dựng ngón giữa biểu hiện kính ý.
“Vậy mà Đại Đế này lại là Kim Lỗi Lạc, cạn lời.” Yến Tử Hiên nhỏ giọng tự nói, ánh mắt nhìn về phía Kim Lỗi Lạc vô cùng quái dị .
“Sư huynh, Đại Đế này có lai lịch gì sao” Lục Trần hỏi một câu.
Yên Tử Hiên truyền âm cho Lục Trần, giải thích đại khái đôi chút sự tích về Kim Lỗi Lạc, cuối cùng tổng kết một câu: “Trước cửa sơn môn Kiếm Đế cung chúng ta, đến nay còn dán cáo thị Kim Lỗi Lạc và chó không được đi vào.”
Lục Trần nghe Yến Tử Hiên miêu tả một lượt về Kim Lỗi Lạc, ví dụ như trộm tượng điêu khắc, thường xuyên hạ xuống thế tục như Thần, cũng chính là thế giới phàm nhân, phát tiền đổi lấy người sùng bái.
Cả người Lục Trần choáng váng, phương thức quen thuộc, hương vị quen thuộc, không phải giống gia tộc của sư huynh Kim Anh Tuấn sao.
Lẽ nào Đại Đế Kim Lỗi Lạc trước mắt này là tổ tiên của Kim Anh Tuấn?
Lục Trần đứng tại chỗ, hai mắt đăm chiêu, tiêu hóa tin tức trong lòng, rất lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
“Tuy bổn tọa đã chết nhiều năm, nhưng đến nay còn có tiểu bối nhớ rõ ta, ta rất vui mừng.” Trên không trung, vẻ mặt Kim Lỗi Lạc đắc chí, hoàn toàn không có chút phong thái cường giả Đại Đế nào.
“Đám tiểu bối, đừng thẹn thùng, cố gắng khen ta.” Kim Lỗi Lạc đứng khoanh tay, hời hợt nói.
Mọi người cạn lời, bọn họ thẹn thùng chỗ nào, hoàn toàn chính là bị thân phận của hắn áp chế, Đại Đế truyền kỳ này quả nhiên không biết xấu hổ như truyền thuyết.
Bọn họ còn tưởng rằng đồn đãi là giả, có người bôi nhọ Đại Đế này, dù sao cường giả Đại Đế cũng phải có phong phạm Đại Đế, nhưng hiện tại xem ra truyền thuyết của Sơn Hải giới thật sự không oan uổng Đại Đế này.
“Ai đồng ý kế thừa quy tắc Tín Ngưỡng của bổn tọa.” Ánh mắt Kim Lỗi Lạc nhìn quét qua mọi người, mở miệng hỏi.
Nhưng ở đây không ai trả lời, bởi vì đạo Tín Ngưỡng vô cùng khó đi, muốn phát triển sử đồ quá khó, trừ khi đi con đường giống như Kim Lỗi Lạc, đó chính là trộm của các thế lực, tông môn khắp nơi khác, trộm tượng điêu khắc tiền bối đức cao vọng trọng của các thế lực này, hấp thu lực lượng tín ngưỡng trong tượng điêu khắc.
Nếu làm như vậy, tất nhiên sẽ trở thành sỉ nhục trong Sơn Hải giới.
Đừng nói thế lực khác, có lẽ trưởng bối nhà mình sẽ đại nghĩa diệt thân, không ai có thể mất mặt như vậy được.
“Hây, không ai kế thừa Tín Ngưỡng đạo quả của ta sao?” Kim Lỗi Lạc thấy mọi người im lặng, trên mặt lộ ra biểu cảm tiếc nuối.
Ánh mắt Kim Lỗi Lạc nhìn về phía Lục Trần, Lục Trần mất tự nhiên dời mắt, không dám đối diện với Kim Lỗi Lạc, Lục Trần không muốn tu luyện quy tắc Tín Ngưỡng, da mặt hắn không dày bằng sư huynh nhà mình, nếu sư huynh nhà mình ở đây, có lẽ không cần Kim Lỗi Lạc mở miệng đã tung tăng chạy lên ôm đùi.
Nói lại, Đại Đế Kim Lỗi Lạc này có thể là tổ tiên của Kim Anh Tuấn hay không.
“Tổ tiên, là ngươi sao?” Đúng lúc này, một giọng nói Lục Trần cảm thấy rất quen thuộc truyền đến, cầu vồng màu vàng phá trường không, một thanh niên mặc hoa phục màu vàng đi vào giữa sân, ánh vàng quanh thân thanh niên nồng đậm quy tắc Tín Ngưỡng lưu chuyển, vẻ mặt kích động nhìn Kim Lỗi Lạc.
Người này không phải Kim Anh Tuấn thì là ai.
Lục Trần nhìn thấy Kim Anh Tuấn xuất hiện, đầu óc hơi ngây ngốc, vậy mà Kim Anh Tuấn cũng tới Trung Châu vực, hơn nữa tu vi tên này đã tăng lên tới Thánh Quân trung kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận