Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 90: Chưa bao giờ thấy có người vô liêm sỉ như thế! (1)

Đối mặt với ánh mắt quái dị của một đám người ở xung quanh, Lục Trần bình tĩnh tự nhiên, quát lớn: "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người đẹp trai bao giờ à."
Sau đó ánh mắt của người xung quanh nhìn về phía Lục Trần lại càng cổ quái, cái tên đồng môn này không chỉ có kiểu đầu phách lối, giọng nói lại còn chảnh chó, mà cái tên đồng môn này thật lạ lẫm, tại sao trước đây bọn họ chưa từng gặp nhỉ.
Kiểu đầu đặc biệt phách lối như vậy, gặp một lần là sẽ cực kỳ khó quên, à đúng rồi, hình như là sư đệ mới nhập môn nửa tháng trước.
"Hì hì, các ngươi nhìn xem sự đệ này trông xấu xí quá." Ở chỗ không xa, có một thiếu nữ áo trắng cười hì hì nói, hai mắt của nàng sáng rực, mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt vui vẻ khả ái, nhưng lời nói ra lại chọc tức Lục Trần.
Mẹ kiếp, có cần nói chuyện thẳng thắn như vậy không.
"Tiểu nữu, ngươi nói cái gì, nói lại một lần nữa xem." Lục Trần nổi giận đùng đùng đi tới.
"Sư đệ, ngươi vừa mới nhập môn, lại muốn bắt nạt sư tỷ à, làm sư huynh như ta không đồng ý đâu."
"Tiểu sư đệ, tính khí đừng nóng nảy như vậy, thu liễm lại một chút."
Tiểu tỷ tỷ vẻ ngoài ngọt ngào này có mấy người theo đuổi, Lục Trần mới đi về phía trước mấy bước, mấy người theo đuổi đó đã xuất hiện, bước lên trước một bước, vẻ mặt không có thiện chí nhìn Lục Trần, đồng thời mơ hồ phát ra khí tức Nguyên Thần cảnh.
Phần lớn đệ tử ở nơi này, đều là đệ tử cũ, Nguyên Thần cảnh chiếm đa số, Siêu Phàm cảnh tuy là cũng có, nhưng mà cũng đều đạt tới Siêu Phàm cảnh đỉnh phong.
"Ngươi tên là gì." Lục Trần nhìn vào thiếu nữ hỏi.
"Sư đệ xấu xí, ta tên là Vương Văn, còn ngươi." Vương Văn đứng ở phía sau mấy người theo đuổi, nhìn thấy vẻ mặt Lục Trần hung dữ, nhưng mà không hề sợ hãi, xinh đẹp hồi đáp.
Muội muội nhà ngươi!
Nghe được cái danh xưng này sự đệ xấu xí, Lục Trần trợn tròn mắt.
Lục Trần khẽ vẫy tay, xuất hiện một cái lọ đan dược, tự nói: "Nguyên Thần đan, độ tinh khiết tám thành, gia tăng ba mươi phần trăm tỷ lệ tiến vào Nguyên Thần cảnh."
Nghe được lời nói của Lục Trần, ánh mắt của cả nam và nữ Siêu Phàm cảnh sáng lên, nóng bỏng nhìn lọ đan dược trong tay Lục Trần .
Nguyên Thần đan là đan dược ngũ phẩm, dành cho Siêu Phàm cảnh viên mãn phá cảnh dùng, tuy là Thánh địa Dao Trì có Đan Hoàng thất phẩm, chính là vị Nhạc Uyên Uyên Thánh cao cao tại thượng kia, phần lớn đệ tử của Uyên Thánh cũng là luyện đan sư, có chân truyền đệ tử đã là ngũ lục phẩm.
Lại cộng thêm Thánh địa Dao Trì cũng sẽ chiêu nạp luyện đan sư khách khanh từ lục phẩm trở lên.
Nói cách khác, Thánh địa Dao Trì chỉ có Uyên Thánh là luyện đan sư thất phẩm, có thể luyện chế ra Nguyên Thần đan với độ tinh khiết cao tới tám phần, nhưng mà luyện đan sư lục phẩm thì không thể, luyện đan sư lục phẩm luyện chế đan dược ngũ phẩm, độ tinh khiết phần lớn đều là năm, sáu phần mười, thỉnh thoảng có thể luyện chế ra Nguyên Thần đan cực phẩm với độ tinh khiết bảy phần.
Nhưng mà những đan dược cực phẩm này, chủ yếu đều được định là sẽ cho những đệ tử của Hoàng giả kia, Thánh địa Dao Trì có hơn một trăm vị Hoàng giả, mỗi một Hoàng giả có trên trăm đệ tử, đệ tử cảnh giới Siêu Phàm cảnh đến Vương giả cảnh không giống nhau, do là đan dược cực phẩm luyện đan sư luyện chế ra, đều sẽ cho đệ tử Hoàng giả, hoặc là cho người có quan hệ với đệ tử Hoàng giả.
Đệ tử bình thường không thể nào có được Nguyên Thần đan với độ tinh khiết cực phẩm, nhất là Nguyên Thần đan có độ tinh khiết tám phần, ít nhất phải là Uyên Thánh ra tay mới có thể luyện chế ra.
Mà trên cái quảng trường này, phần lớn người ở đây đều là đệ tử bình thường, cũng chính là đồng môn có tư chất không xuất sắc, chỉ có thể được trưởng lão Hoàng giả cứ mỗi mấy ngày sẽ lại cùng dạy dỗ một lần, bọn họ chỉ có thể sử dụng đan dược bình thường, nên vừa nghe nói đến đan dược phẩm chất cao, con mắt toàn bộ bọn họ đã sáng lên.
"Sư đệ, ngươi nói là thật sao."
"Sư đệ, ngươi không có nói đùa chứ."
Vài nam nữ đệ tử dồn dập dò hỏi.
Lục Trần đứng thẳng, đầu ngếch lên, nhìn rõ hai cái lỗ mũi, ngạo nghễ nói: "Tất nhiên ta không thể nào nói láo."
"Vị tiểu tỷ tỷ này, nếu như bây giờ ngươi khen ta đẹp trai, thì viên đan dược kia sẽ là của ngươi, thế nào." Lục Trần nhìn về phía Vương Văn, cười tủm tỉm nói.
Lục Trần nhìn ra Vương Văn là Siêu Phàm cảnh viên mãn, nên mới dùng đan dược dụ dỗ.
"Thật sao."
Mắt Vương Văn sáng lên, liếm liếm khóe miệng mê người.
Lục Trần vỗ ngực đảm bảo: "Tất nhiên là thật, ở đây có nhiều người như vậy, ta còn có thể lừa ngươi ư."
"Hì hì, sư đệ ngươi lớn lên thật là đẹp trai, ngươi là người đẹp trai nhất ở đây." Vương Văn cười hì hì nói, hai con mắt cong cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Người ở xung quanh: "..."
Thầm chửi bậy trong lòng, làm người có thể kiên định một chút hay không, cứ như vậy đã khuất phục rồi sao?
"Đẹp trai nhất ở đây." Trên mặt Lục Trần trên xuất hiện vẻ không hài lòng, rất rõ ràng là không thích câu trả lời này.
Vương Văn nghiêng đầu suy nghĩ một cái, nháy mắt, nói: "Sư đệ ngươi thật đẹp trai, là người đẹp trai nhất trong toàn bộ Thánh địa."
Sắc mặt Lục Trần lập tức dịu đi rất nhiều, cười nói: "Ánh mắt của sư tỷ thật tốt, con mắt tinh tường, không giống như con mắt của những người ở xung quanh này, toàn bộ mù rồi, nè, đan dược này cho ngươi."
Lục Trần nói xong, ném đan dược cho Vương Văn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận